Giọng nói lạnh lùng của Cố Viễn Quân từ trong bộ đàm vang ra: “20 mét phía trước có xác sống và thực vật biến dị, chuẩn bị tinh thần chiến đấu”
“Rầm.”
Tiếng vật thể đâm sầm vào xe chống đạn rõ ràng trong sắc trời sắp chuyển về đêm. Diệp An dựng nên một lá chắn kim loại kịp thời quanh xe bọn họ tránh khỏi việc bị chúng mạnh mẽ hất bay cả xe. Anh quay người nói với thiếu tá đang thay đạn ở ghế sau.
“Thiếu tá, với tốc độ và sức tấn công vừa rồi của bọn chúng, khả năng đều là xác sống cấp C+
Cố Viễn Quân lạnh lùng ra chỉ thị: “Tôi và một nửa binh lực ở lại, những người khác phải tìm cơ hội tốt rời đi trước, bên kia không biết sẽ cầm cự được bao lâu nữa đâu.”
Diệp An đánh lái né một cành cây biến dị vừa trồi lên từ mặt đất, dứt khoát hỏi: “Thưa thiếu tá, đội còn lại sẽ do ai dẫn đầu?”
Cố Viễn Quân chưa kịp chỉ ra đã bị một giọng nói nghiêm túc cắt ngang: “Tôi.” Lục Vĩnh Hi nói tiếp, “Xin để tôi dẫn đội đến đó trước ạ.”
Lời từ chối đến bên môi lại lặng lẽ được nuốt trở lại trong lòng, thiếu tá chỉ nhìn cậu thật sâu rồi bảo: “Chú ý an toàn.”
Dưới ánh đèn mờ tối chỉ đủ nhìn thấy mặt nhau ở trong xe, Cổ Viễn Quân vẫn thấy được đôi mắt cậu trai xanh thẩm sâu hút như màu nước dưới đáy đại dương, vô định, mênh mang lại kiên định đến lạ thường. Đuôi mắt Lục Vĩnh Hi hơi cong lên, đoạn đáp lời hắn: “Vâng, nhất định”
Lục Vĩnh Hi không để mọi người kịp phản ứng, cậu mở cửa kính xe lách người nhảy ra bên ngoài chỉ để lại một lời: “Thiếu tá, ngài cũng phải bảo trọng.”
Hơi thở của Cố Viễn Quân nhẹ hơn đôi phần, hắn khẽ nói: “Nhất định.”
Bộ đàm của mọi người lại lần nữa nhận được một lời nói khác ngoài thiếu tá của bọn họ.
“Tôi là phụ tá Lục, được thiếu tá tin tưởng giao cho nhiệm vụ dẫn một nửa đội đi trước, ba chiếc xe đầu tiên nhân lúc tôi mở đường nhất định phải tách đội đi theo không quay đầu rõ không?”
“Nhận lệnh, đã rõ.”
Lục Vĩnh Hi lộn một vòng trên không vươn súng bắn nổ một xác sống cấp thấp cạnh đầu xe, trước khi đáp chân xuống đất cậu rút kiếm chém bay đoạn dây leo đang lặng lẽ chờ sẵn bên dưới mới mặt không đổi sắc nói: “Tạ Nhất, đón tôi.”
Trong bộ đàm truyền ra giọng nói của người đàn ông nọ, là một cấp dưới khác của Cố Viễn Quân ngoài hai con người mà cậu quen thuộc: “Tới ngay”
Chiếc xe bọc thép ngay sau chiếc xe ô tô của thiếu tá nhanh chóng tách hàng, chạy nhanh đến chỗ cậu. Lục Vĩnh Hi điều khiển dị năng gây nhiễu loạn phương hướng cho đám xác sống trong mười mấy giây, mở đường cho bọn họ tách đoàn. Các binh sĩ còn lại đều rời xe chiến đấu với xác sống và thực vật biến dị, các loại dị năng đủ màu sắc được phóng ra đồng loạt chặn đứng những tấn công của bọn xác sống vào những chiếc xe đầu tiên.
Cố Viễn Quân nhìn Lục Vĩnh Hi an toàn trèo lên xe của cấp dưới thoáng yên tâm, quay người tiếp tục chiến đấu.
Tạ Nhất ngồi ở ghế lái chau mày hỏi: “Thiếu tá an tâm cho cậu dẫn đội à?”
Lục Vĩnh Hi nhướng mày, tay vẫn đưa ra bên ngoài bắn chết một xác sống đang đuổi theo xe bọn họ, hỏi ngược lại: “Tại sao không?” (5)
Tạ Nhất cười cười không nói gì nữa chỉ qua loa vài câu với cậu rồi thôi. Anh có thể nói anh nghĩ tại sao thiếu tá không lo lắng cho cậu à? Hay lại phải hỏi rõ ràng như kiểu hắn yên tâm để bạn nhỏ của mình chiến đấu ở một nơi khác sao?
Ai cũng biết quan hệ giữa hai người nhưng anh nghĩ mình không nên nói ra thì hơn.
Xác sống có mặt ở khắp nơi nhưng nó vẫn giống con người ở một điểm, đa phần bọn chúng sẽ tập trung theo bầy đàn, chỉ phần ít là lang thang ở khắp nơi. Như ban nãy khi bọn họ tách đội là khu vực tập trung bầy đàn của bọn chúng, còn những xác sống lãng vãn đơn độc trên đường là số ít mà thôi.
Nên mới nói không hẳn mọi nơi ngoài căn cứ đều nguy hiểm, nếu nơi nào cũng ngập tràn xác sống thì những người ở bên ngoài đều chết hết cả rồi.
Trường cấp 3 Yên Nam vẫn luôn là địa điểm ưu tiên cứu hộ hàng đầu nhưng cũng là nơi tồn tại quá nhiều nguy hiểm, nên nó không phải nơi đầu tiên quân đội cử người đi làm nhiệm vụ cứu người. Nó tọa lạc ở địa điểm tất đất tất vàng của thành phố, các trạm tàu điện ngầm, trung tâm thương mại, hội quán ăn chơi đều ở rất gần với ngôi trường này. Nên việc cho người đến cứu hộ đã là thách thức lớn đối với phía quân đội. Không ngờ thật sự gặp nhiều khó khăn hơn cả họ tưởng, 318 người đi làm nhiệm vụ lại không thể mang các học sinh trở về được ngay, không may cái lạnh đáng sợ lại đột ngột tập kích khiến cho quá trình cứu hộ càng trở nên khó khăn.
Nếu bọn họ đến quá muộn có thể sẽ chẳng thể cứu người được nữa.
Lục Vĩnh Hi mở kênh liên lạc riêng với đội bảy, hỏi rõ tình hình bên phía anh mình.
“Anh Đông, bọn anh có cách nào lên tầng không, em dẫn theo không nhiều người lắm, có thể không đi trực tiếp từ lối vào trước hầm được”
“Lục Vĩnh Hi sao em lại ở đây?” Trần Miên Đông hơi to tiếng xong anh nhận ra bây giờ không phải là lúc quan tâm chuyện này nữa, nhanh chóng báo tình hình cho Lục Vĩnh Hi, “Chậc, anh không biết phải nói sao nữa, thang máy không hoạt động, cửa thang bộ lại bị một đám thực vật ăn mòn chặn kín, lối ra tầng hầm thì đá vỡ chặn kín, bên ngoài thì toàn xác sống biến dị cấp B. Em đợi thiếu tá đến nghĩ cách đã.”
Lục Vĩnh Hi lạnh nhạt nói: “Không cần đợi ngài ấy, em sẽ cứu các anh, ở yên đó.”