Cố Viễn Quân không bao giờ có thể giải quyết một việc như thế! Hắn luôn tìm cách nhanh nhất để xử lý nhiệm vụ của mình. Khi còn nhỏ, cha hắn thường bảo rằng hắn là đồ thừa thãi, mẹ hắn không cần hắn bèn bỏ lại cho cha hắn nuôi dưỡng. Ông ấy ban đầu không đồng ý, nhưng rồi lại nhặt hắn từ trong gió tuyết trở về, dù sao cũng chỉ là một sinh mạng nhỏ yếu, nên làm ông ấy sinh ra vài phần không nỡ chăng?
Bỏ phế nhiều năm, Cố Viễn Quân vẫn luôn làm theo lời cha nói, chỉ mong ông ấy một lần quan tâm hắn nhưng đã rất lâu như vậy, kể cả khi hắn vì thay ông làm nhiệm vụ thương tích đầy người vẫn không thể đổi lấy được một lời hỏi thăm. Khao khát khi xưa sớm đã hòa tan cùng mùi súng đạn trên chiến trường. (3)
Hắn không nghe Lục Vĩnh Hi nhắc đến gia đình bao giờ, dù vậy hắn vẫn biết cậu ấy và mình giống nhau ở điểm nào. Họ không cảm nhận được thứ gọi là gia đình.
Nhưng cũng chỉ giống nhau mỗi điểm ấy, còn lại chỉ là những điểm khác nhau đến cả dải ngân hà. Hắn khép mình, dùng bản chất lạnh lùng để đối diện với thế giới, cậu ấy lại cố gắng hòa mình vào cuộc sống, dịu dàng với tất cả sự vật nhỏ yếu hơn cậu.
Dường như ánh mắt ấy chưa từng quên đi một trách nhiệm vô hình nào đó, còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của chính cậu.
“Vào thôi.”
“Vâng, khi trở về có cần gọi dị năng giả hệ chữa trị đến cho ngài không ạ?”
Cố Viễn Quân lạnh nhạt nói: “Không cần, gọi Lục Vĩnh Hi trở về là được.”
“Đã rõ.”
Lục Vĩnh Hi đi tuần tra hết một vòng căn cứ xong cũng lập tức trở về, cậu ước chừng thời gian này thiếu tá đã trở về rồi, nhanh báo cáo rồi đến đội bảy phụ giúp anh cậu một tay thôi.
“Vào đi.”
Lục Vĩnh Hi vừa gõ cửa đã nghe âm thanh phản hồi của hắn, tựa như người nọ đã đợi cậu từ trước.
“Thưa thiếu tá, tôi... cảnh tượng trước mắt khiến lời nói của cậu chợt khựng lại, cậu đi nhanh đến giành lấy công việc hắn đang làm, nhỏ giọng hỏi: “Ngài gặp xác sống khó giải quyết ạ?”
“Không có.” Cố Viễn Quân bị hương hoa oải hương phút chốc đến gần làm cho tâm tình dao động, thiếu tá cố gắng giữ vững giọng nói lạnh nhạt ngày thường đáp: “Chỉ là sơ suất bị một vật rơi trúng”
Lục Vĩnh Hi cẩn thận sát khuẩn lại vết thương trên trán hắn tiếp tục thắc mắc: “Ngài có thể sử dụng dị năng chữa trị mà.” Vì hắn ngồi tự mình xử lý vết thương nên khi vừa nhìn thấy Lục Cảnh Hi mới kinh ngạc như vậy, cậu được dị năng người này chữa trị vài lần sao lại không biết hắn có dị năng gì chứ!
“Tôi không sử dụng dị năng này cho chính mình được.”
“A vâng... tôi hiểu rồi, sẽ xong ngay thôi ạ.”
Không biết sao lòng cậu lại dâng lên một loại cảm xúc xa lạ không nói thành lời. Giờ cậu mới hiểu những gì Trần Miên Đông nói gần đây không hoàn toàn là đúng với tất cả đối tượng. Không phải lúc nào bọn họ cũng có thể tự lo cho chính mình trước, có một số người đã định sẵn chỉ có thể cứu vớt thế giới nhưng lại không thể cứu lấy bản thân họ.
Như cậu và ngài ấy vậy.
Bọn họ có thể tự tin nói rằng bản thân rất mạnh, có thể bảo vệ rất nhiều người, cũng có thể không tự tin nói rằng họ không chắc rằng chính mình có thể sống đến bao lâu.
Xót xa... đúng vậy, cậu đột nhiên thấy xót xa đến khó tả.
“Sau này hãy cẩn thận hơn ạ!”
Bởi vì tư thế ngồi, chắc chắn Lục Vĩnh Hi không thể nhìn thấy nét mặt hiện tại của chính mình, Cố Viễn Quân mới không cần phải che giấu nội tâm của hắn. Đôi mắt nâu nhạt dần trở nên nhu hòa, chút vui vẻ le lói trong ánh mắt hắn tựa như đom đóm trên ngọn đồi buổi đêm, rất đẹp cũng rất yếu ớt, mong manh.
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Lục Vĩnh Hi xử lí xong vết thương cho hắn liền vội vã muốn nhường lại không gian cho người nọ nghỉ ngơi, nhưng đột nhiên lại bị giọng nói mang theo chút lạnh lùng đặc trưng của hắn giữ chân: “Trời mưa rồi, ô của tôi ở cửa cậu cầm đi đi.”
Lục Vĩnh Hi không chút báo trước quay đầu vừa lúc bắt gặp đôi mắt chứa đầy sự quan tâm của người nọ, cậu nhìn cơn mưa nhẹ nhàng ngoài cửa sổ vui vẻ cười: “Cảm ơn ý tốt của ngài, tôi không định sẽ đến chỗ đội bảy nữa, chúng ta ở rất gần.” cậu nghiêng đầu mỉm cười tiếp tục nói, “Nên nếu cần cứ gọi ạ! Ngài nghỉ ngơi sớm.”
“...Cậu cũng vậy” Người đã đi từ sớm lời hắn muốn nói ra lúc này mới thốt nên lời.
Sao lại có một người rạng rỡ như thế. Kể từ lần đầu gặp nhau cho đến khoảng thời gian ngắn ngủi này Cố Viễn Quân có lẽ là người cảm nhận rõ nhất sự thay đổi của cậu. Lục Vĩnh Hi tựa như một đứa bé, chỉ cần được dạy dù là bất cứ thứ gì cậu đều tiếp thu rất nhanh, khác ở chỗ cậu rất biết chọn lọc.
Người khác bị bóng tối ngoài kia tha hóa, cậu lại âm thầm thắp lên chút ánh sáng trong chính trái tim mình. Không từ bỏ kỉ luật lại chịu từ bỏ bộ dạng không quan tâm mọi thứ ở lần đầu gặp mặt, mạt thế rồi mấy ai làm được như vậy.
Chỉ có cậu ấy mà thôi.
Lục Vĩnh Hi đi ra khỏi phòng Cố Viễn Quân vẫn giữ nụ cười vẹn nguyên trên môi mà trở về phòng của mình.
Anh Đông từng nói một người như thiếu tá sao có thể biết đến hai chữ ấm áp, người hắn lạnh, tâm hắn cũng lạnh nốt nhưng vừa rồi nếu có thể chụp lại khoảng khắc đó, cậu muốn đem nó đến khoe với anh cậu.
Cậu thấy rồi, thấy được sự ấm áp ẩn sâu trong mắt hắn.
Trong đôi mắt nâu nhạt từ lần đầu cậu gặp đã tự nhận định rằng, đôi mắt này rất ấm áp vô thức khiến cậu cảm thấy an tâm.
Tác giả có lời muốn nói:
Hai đứa này nó hay tự nghĩ cho nhau lắm.