Giải quyết xong chuyện của Tổng Khương. Vấn đề bồi thường cũng đã có kết quả.
Cả ngày nay, Hứa Khinh Tử đều rất vui vẻ, gương mặt lúc nào cũng tươi cười. Vào buổi trưa, Hứa Khinh Tử đưa Dương Kiển Nghiêm ra khỏi bệnh viện.
“Chúng ta không ở trong bệnh viện với Lam Linh, ra ngoài làm gì?” Dương Kiển Nghiêm tò mò hỏi.
"Em đã nói với ông nội anh về rồi, ngày mai chúng ta về nhà họ Hứa một chuyến gặp mọi người, cũng coi như cho em một lời giải thích, có được không?"
Cuối câu chính là ba chữ “có được không”.
Đôi mắt Hứa Khinh Tử đầy mong đợi. Nghe vậy, Dương Kiến Nghiêm không khỏi cảm thấy đau lòng.
Năm năm trước, cuộc hôn nhân giữa anh và Hứa Khinh Tử vốn bị nhà họ Hứa phản đối, ngoài những uất ức phải chịu với nhà họ Hứa, ngay cả cô cũng chịu không ít tội.
Còn bản thân anh đã bỏ đi được năm năm, trong năm năm này, cô một mình chăm sóc con gái, có thể tưởng tượng được sự uất ức và khinh thường mà cô ấy phải chịu đựng.
Cô muốn đưa anh về gặp gia đình, đơn giản chỉ là muốn nói cho người khác biết, cô có người đàn ông của mình, và người đàn ông đó đã trở về.
"Được."
"Người nhà cũng có thành kiến với anh, nói những lời khó nghe, anh cũng đừng để ý". “Sao có thể chứ, dù thế nào anh cũng sẽ không khiến em phải khó xử” Dương Kiến Nghiêm gật đầu đồng ý. “Cảm ơn anh” Hứa Khinh Tử khẽ ôm Dương Kiến Nghiêm, đầy dịu dàng. Muốn về nhà, việc mang ít quà về cho gia đình là lẽ đương nhiên. Ban đầu, Hứa Khinh Tử định mua một chút quà là được, cũng coi như là chút thành ý.
Nhưng nào ngờ Dương Kiến Nghiêm lại đưa cô đến trang sức Vankey tốt nhất ở Hải Kinh, còn là tổng bộ của Hoa Diêm.
"Tùy ý chọn vài món quà là được rồi, không cần phải đến những nơi như thế này, ở đây đều là những mặt hàng xa xi."
Hứa Khinh Tử có chút kháng cự.
Sống ở thành phố Hải Kinh đã lâu, sao cô không biết ở nơi này đồ đắt tiền cỡ nào, ít thì mấy trăm triệu, nhiều thì tới một tỷ đều không nỡ chớp mắt.
Bây giờ cô không phải là cô cả nhà họ Hứa nữa, lấy đâu ra tiền để tiêu xài. "Không sao, chồng có tiền" Dương Kiến Nghiêm không chịu buông tay Hứa Khinh Tử, cứ kéo cô đi theo. Khi còn là cô cả nhà họ Hứa, những nơi như thế này không phải là cô không ít tới. Nhưng năm năm qua cô cũng không tới rồi, cũng không cần thiết phải mua, đi dạo cũng được.
Sau khi nghĩ thông, Hứa Khinh Tử nắm chặt tay Dương Kiến Nghiêm, hai người tay trong tay bước vào trung tâm mua sắm.
Hàng loạt hàng hóa rực rỡ, từ trăm triệu đến hàng tỷ khiến Hứa Khinh Tử hoa mắt choáng váng đồng thời lắc đầu kháng cự.
"Quá đắt, quả đắt, chúng ta đi thôi". "Còn cái này thì sao?" Dương Kiến Nghiêm dừng lại trước một quầy. Một cặp đồ chơi văn hóa hình quả óc chó được đặt riêng trong tủ kính.
Cặp đồ chơi văn hóa hình quả óc chó này có một cái tên rất đẹp.
Song long hí chầu.
"Hấp dẫn" Dương Kiển Nghiêm vừa nhìn đã mê.
"Còn cái này thì sao? Anh nhớ trước đây ông nội em rất thích chơi những thứ này.”
Hứa Khinh Tử liếc nhìn nó một cái rồi giật mình lắc đầu: "Không được, nó quá đắt, không phải chỉ là một cặp óc chó thôi sao, vậy mà tới sáu tỷ, ăn cướp à"
“Chắc ông nội em sẽ rất thích” Những năm gần đây Dương Kiến Nghiêm đã nhìn thấy quá nhiều bảo vật kỳ lạ quý hiếm, mắt nhìn cũng rất độc đáo, nhìn màu sắc và cách làm ra món đồ này, chắc chắn là rất có lại lịch.
"Thích cũng không mua. Chúng ta làm sao có nhiều tiền như vậy? Cho dù có cũng không mua!"
Hứa Khinh Tử muốn kéo Dương Kiển Nghiêm đi.
Góc quay của Dương Kiển Nghiêm khá lớn, vô tình đụng phải một người phụ nữ trang điểm lộng lẫy.
Người phụ nữ quay đầu lại nhìn, bất giác buột miệng chửi. "Không có mắt à, chiếc Hermes của tôi, mấy trăm triệu đấy, đụng hư rồi anh có đền nổi không?" "Trương Linh Uyển?" Hứa Khinh Tử vừa nhìn liền nhận ra người phụ nữ trước mặt. Đây là người mà từ khi cô còn là cô cả nhà họ Hứa quen biết được, cũng có thể coi là bạn.
Sau khi sa sút thì không còn liên lạc với nhau nữa.
"Ồ, Khinh Tử, là cô à"
Người phụ nữ sửng sốt, lập tức cười lớn: "Nhìn xem, chúng ta đã năm năm không gặp, cô xem, tuy nói chúng ta cùng một thành phố, nhưng hoàn cảnh lại khác nhau, muốn gặp mặt một lần cũng rất khó".
“Ha ha.” Hứa Khinh Tử ngượng ngùng cười.
"Không ngờ hôm nay lại gặp cô ở đây, tôi giới thiệu với cô, đây là chồng tôi, Chu Kiên Phùng, ông chủ của công ty xây dựng, tài sản cũng không nhiều, mấy mươi tỷ thôi" Trương Linh Uyển giới thiệu người đàn ông mập mạp khoảng bốn mươi năm mươi tuổi đang đứng bên cạnh.
“Xin chào, xin chào, đây là Dương Kiến Nghiêm chồng tôi” Hứa Khinh Tử ngượng ngùng giới thiệu.
"Ồ, đây là người chồng phế vật mà cô chọn năm năm trước, không phải nói anh ta bỏ đi rồi sao, sao bây giờ lại quay lại rồi?" Trương Linh Uyển chẳng hề kiêng dè nói thẳng.
"Trương Linh Uyển, em xem cách nói chuyện của em sao lại khó nghe như thế” Chu Kiên Phùng mắng.
"Vậy sao, nhưng mà em nói đều là sự thật, anh là không biết, lúc đầu Hứa Khinh Tử này là cô cả của nhà họ Hửa, mấy người môn đăng hộ đối không chịu lấy, lại lấy một tên phế vật, lúc đầu ông cụ nhà họ Hứa rất là tức giận, xém chút không nhận đứa cháu như cô ta."
"Chuyện năm đó đừng nhắc tới nữa, Dương Kiến Nghiêm cũng đã rời khỏi Hải Kinh ra bên ngoài phát triển, bây giờ trở về chăm sóc mẹ con chúng tôi" Hứa Khinh Tử giải thích.
"Ồ? Bạn ra nước ngoài phát triển, công ty tên gì, tài sản bao nhiêu? Nói không chừng chúng ta có thể hợp tác một chút. Ánh mắt Chu Kiến Phùng nhìn sang Dương Kiến Nghiêm, mục đích ông ta hỏi cái này chính là muốn giúp Trương Linh Uyển chế nhạo một phen.
"Tên công ty ở nước ngoài của tôi là Điện Chiến Thần, có trụ sở chính ở Siberia và tài sản hàng trăm tỷ USD. Ông chủ Chu muốn hợp tác ở phương diện nào?” Dương Kiến Nghiêm mỉm cười nói.
Sau khi nghe những lời của Dương Kiển Nghiêm, mọi người đều kinh ngạc.
Sau một lúc, sắc mặt Hứa Khinh Tử lập tức trở nên khó coi. Cô hung hăng trừng mắt nhìn Dương Kiến Nghiêm, dường như đang muốn nói, em chưa đủ mất mặt sao, anh còn gây thêm phiền phức nữa?
Chu Kiện Phòng và Trương Linh Uyển lập tức mỉm cười.
"Khinh Tử, chồng cô đúng là hài hước đây, tài sản mấy trăm tỷ USD, sao không nói anh ta là tỷ phú cả nước luôn đi, không phải đầu óc anh ta không bình thường đấy chứ?"
Không dễ gì mới nắm được cơ hội, Trương Linh Uyển mặc sức cười chế nhạo. Nghe vậy, Hứa Khinh Tử xấu hổ muốn tìm một cái hố chui xuống cho xong. "Ồ, cặp óc chó này đẹp quả, Khinh Tử, cô muốn mua cặp óc chó này à?"
Lúc này, tầm mắt Trương Linh Uyển rơi vào thứ đồ chơi văn hóa kia, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Khinh Tử, trong mắt mang theo ý cười.
"Trương Linh Uyển, em đang đùa à, cặp óc chó này cũng phải sáu tỷ, em chắc người bạn này của em có thể mua được sao?” Người đàn ông mập mạp bên cạnh chế nhạo.
Nhưng ngay lập tức ông ta nhận ra điều gì đó, tiếp tục cười nói: "Tôi quên mất, tài sản của công ty mà người bạn này mở ra tới tận trăm tỷ đô lận. Nhiều đây mới có sáu tỷ đồng thì thấm thía gì."
Bọn họ là đang cố ý.
Trong lòng Hứa Khinh Tử cũng biết, nhưng có thật sự rất khó chịu, rất ngượng ngùng, đặc biệt còn khiến máy người xung quanh bu lại xem.
Cảm thấy gương mặt của mình đang nóng rát. "Dương Kiển Nghiêm, chúng ta đi thôi" Cô kéo tay Dương Kiến Nghiêm, cúi thấp đầu trầm giọng nói. “Đi, sao lại đi, đồ tốt như vậy bỏ lỡ là uống đầy” Dương Kiển Nghiêm lắc đầu. "Nhưng chúng ta không có tiền, chúng ta trở về đi" Hứa Khinh Tử thì thào.
"Ai nói không có tiền, không phải anh từng nói với em, chồng em thứ khác thì không có, chỉ có tiền là dùng mãi không hết". Dương Kiến Nghiêm vẫy vẫy tay về phía phương xa: "Người đẹp, tôi muốn lấy cặp óc chó này, gói lại cho chúng tôi đi."