Vừa về tới Nam Hòa.
Hứa Khinh Tử đã tới công ty.
Cô đi ra ngoài mười ngày, trì hoãn công việc rất lâu rồi, may mà trước khi đi, cô đã thu xếp ổn thỏa mọi chuyện trong công ty, bây giờ phải làm nhanh thôi.
Cô vừa đến công ty không tới một giờ, Hứa Đức Minh đã tới công ty cổ.
Hứa Khinh Tử biết, ông nội tới chắc chắn là vì chuyện của Hứa Thu Hân, nhưng trước đây cả nhà họ đã làm cô tổn thương. Cho nên cô không gặp.
Nhưng điều mà cô không ngờ là, Hứa Đức Minh lại không vào, mà đứng ở cửa phòng làm việc.
"Khinh Tử, cháu nhẫn tâm như thế thật sao? Thu Hân là em cháu đấy, cháu muốn con bé phải ngồi tù hai mươi năm thật sao?"
Ngoài cửa, Hứa Đức Minh đau lòng nói.
"Đó là do cô ta tự gây nên, liên quan gì đến cháu?" Hứa Khinh Tử lạnh lùng nói.
"Đúng là thu Hân không đúng, con bé đã biết sai rồi, con bé đã ở trong tù hơn một tuần rồi, này còn chưa đủ sao?" Hứa Đức Minh không chịu bỏ cuộc, tiếp tục giải thích.
"Ông đi đi, chuyện này cũng không phải chuyện mà cháu là được, người kiện Hứa Thu Hân là luật sư mà Dương Kiến Nghiêm mời. Bây giờ đã có kết quả, cháu không có tư cách định đoạt chuyện này."
"Các cháu là vợ chồng, cháu nói với cậu ta, chuyện này có thể giải quyết rất dễ dàng mà?"
"Cháu sẽ không đi đâu!".
"Khinh Tử! Cháu muốn ông nội quỳ xuống thật đúng không?" Giọng nói của Hứa Đức Minh đã trở thành giọng van nài: "Thu Hân còn trẻ, nếu con bé mà ngồi tù hai mươi năm, đến lúc ra tù, con bé sẽ tiêu rồi, đời này của con bé hỏng rồi."
"Ông đi đi, cháu sẽ không gặp ông!"
Bum!
Nhưng mà Hứa Khinh Tử vừa nói xong câu đó, bên ngoài chợt vang lên một tiếng trầm đục.
Trái tim Hứa Khinh Tử hơn thắt lại.
Cô theo chiếc lá rơi trong cửa sổ, nhìn thấy Hứa Đức Minh quỳ ở cửa.
Giờ phút này, trong lòng cô ẩn ẩn đau.
Người tóc bạc quỳ với người tóc đen, cô không tiếp nhận nổi.
Cô cũng không ngờ, Hứa Đức Minh sẽ quỳ ở đó thật.
"Khinh Tử, nếu cháu không gặp ông, ông sẽ quỳ ở đây! Qùy mãi ở đây!"
Trong phòng làm việc, Hứa Khinh Tử cắn chặt răng, ngậm miệng không nói.
Cạch!
Cửa phòng mở ra, Hứa Khinh Tử vội vàng đi ra, đỡ Hứa Đức Minh đứng dậy.
"Ông nội, ông đừng quỳ cháu, này là thế nào chứ?"
"Cháu đồng ý rồi, Khinh Tử cháu đồng ý rồi!" Hứa Đức Minh mừng rỡ nói.
Cuối cùng ông ta còn bổ sung: "Khinh Tử, trước đâu là người trong nhà làm sai, sau này chúng ta là người một nhà, cháu tha thứ cho ông, tha thứ cho người nhà họ Hứa được không?
Ông nội xin lỗi cháu vì những chuyện trước kia, là ông không có mắt, là ông mắt chó coi thường người, ông là đồ chẳng ra gì."
Nói nói, Hứa Đức Minh chảy nước mắt. "Ông nội, ông đừng nói như vậy." Hứa Khinh Tử thở dài: "Cháu sẽ đi nói chuyện với Dương Kiến Nghiêm, nhưng sau này, người nhà họ Hứa các ông đừng tới tìm cháu nữa có được không?"
Nghe thấy Hứa Khinh Tử nói "Người nhà họ Hứa các ông", trong lòng Hứa Đức Minh hơi đau, ông ta biết, giữa nhà họ Hứa và Hứa Khinh Tử đã có một tầng ngăn cách, hết thảy đều không trở về được.
Lần này cô đồng ý, cũng có nghĩa là sau này cô và nhà họ Hứa sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa.
Nhưng mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, Hứa Đức Minh không thể nhìn Hứa Thu Hân thật sự ngồi tù hai mươi năm được, đây là cô cháu gái mà ông ta yêu thương nhất.
"Được, ông đồng ý với cháu!" Ông ta cắn răng đáp ứng.
Buổi tối khi về nhà, Hứa Khinh Tử đã nói chuyện này cho Dương Kiển Nghiệm biết, cô kể chi tiết cho anh.
Bao gồm cả chuyện Hứa Đức Minh quỳ xuống.
"Xin lỗi Dương Kiến Nghiêm, ông ấy là ông nội em, em không thể trơ mắt nhìn ông ấy quỳ gối trước mặt em được." Hứa Khinh Tử xin lỗi Dương Kiến Nghiêm.
Nghe Hứa Khinh Tử nói xong, Dương Kiển Nghiêm mỉm cười: "Cô vợ ngốc, em xin lỗi anh làm gì, em đâu có làm sai cái gì."
"Em làm sai, Hứa Thu Hân ngồi tù đều là anh bận trước bận sau, em không có tư cách đưa ra quyết định gì về chuyện này, hơn nữa anh làm thế là vì xả giận cho mẹ chúng ta.
Bây giờ em tới tìm anh bảo anh bỏ qua cho Hứa Thu Hân, vậy là em không tôn trọng anh. Cho nên em đã sai!"
Hứa Khinh Tử nói chuyện với gương mặt nghiêm túc, có thể nhìn ra là cô rất để ý đến việc bồi đắp tình cảm của hai người, cô sợ Dương Kiển Nghiêm hiểu lầm mình là một bạch nhãn lang.
"Nói gì đấy."
Dương Kiến Nghiêm cười cười giải thích: "Anh làm chuyện này, vốn là để xả giận cho chúng ta, để trong lòng em được thoải mái, em nói muốn bỏ qua thì bỏ qua thôi, không sao"
Dương Kiến Nghiêm không biết Hứa Đức Minh có thật lòng hối cải xin lỗi không, nhưng có một điểm có thể tin đó là, lão già này đã nắm được là vợ mình mềm lòng.
Nhưng không sao cả.
Bởi vì đối với anh, đây chỉ là chuyện nhỏ.
Đêm đó, Dương Kiến Nghiêm đã liên lạc với luật sư, hủy bỏ cáo trạng dành cho Hứa Thu Hân.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thu Hân liền ra tù.
Hứa Khinh Tử đang ở công ty cũng nhận được điện thoại của Hứa Đức Minh.
Lúc ấy cô thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá trong lòng đã rơi xuống, từ nay trở đi, cô và nhà họ Hứa sẽ không có bất kỳ liên lạc nào nữa.
Nhưng đến buổi tối, có một người bất ngờ chặn xe của cô lại.
"Thu Hân?" Hứa Khinh Tử sửng sốt, bởi vì người chặn cô chính là Hứa Thu Hân.
Bang bang!
Hứa Thu Hân đập liên tục lên cửa kính xe.
Cô nhìn Hứa Thu Hân hơi điên cuồng trước mặt, sắc mặt dàn lạnh lùng: "Hứa Thu Hân, tôi chưa bao giờ coi cô là kẻ thù, tôi cũng chưa bao giờ có ác ý với cô, mọi chuyện đều là cô gieo gió gặt bão, nhưng cho dù cô ngồi tù, tôi không hề vui mừng, bởi vì đối với tôi, cô không phải người trong thế giới của tôi. Tôi không quan tâm cô! Nếu không phải ông nội tới tìm tôi, tôi sẽ không lo chuyện của cô.
Nhưng có làm tôi quá thất vọng, nể mặt ông nội, cái tát này tôi không truy cứu. Nhưng cô hãy nhớ rằng từ nay trở đi, chúng ta là người của hai thế giới, tôi hy vọng cô tự thu xếp cho ổn thỏa!"
Nói xong, Hứa Khinh Tử đóng cửa kính xe, rồi lái đi.
"Con đĩ! Con đi!"
Hứa Thu Hận phẫn nộ chửi.
"Một ngày nào đó, tôi sẽ trả lại hết những nỗi khuất nhục mà tôi đã phải chịu đựng!"