Chuyện của Mã Dương, chỉ có thể được tính như một bản nhạc đệm nhỏ.
Sau khi tham gia bữa tiệc lần này, Dương Kiến Nghiêm còn có chuyện khác phải làm.
Đầu tiên là tham gia một cuộc họp của hội viên cao cấp ở thương hội.
Mục đích của cuộc họp lần này, chính là để bàn bạc chuyện về tập đoàn Yamaguchi.
Tập đoàn Yamaguchi là đại diện của người Nhật ở Nam Hòa, ngoài trừ có hẫu thuẫn mạnh ra, hơn nữa sau khi trải qua nhiều năm phát triển, nó sớm đã nắm trong tay nền kinh tế của Nam Hòa rồi.
Khi đó, nguyên nhân mà vị ở thủ đô sẵn lòng thành lập thương hội nước Chiêm, chính là vì chống lại tập đoàn Yamaguchi, cướp lại quyền lực kinh tế về. Chuyện này tất nhiên là Dương Kiển Nghiêm muốn làm.
Trên cuộc họp, Dương Kiến Nghiêm chỉ truyền đạt một mệnh lệnh.
"Cắt đứt tất cả mọi hợp tác kinh tế, tất cả chuyện làm ăn buôn bán qua lại với Tập đoàn Yamaguchi."
Trong thương hội, có rất nhiều gia tộc, kỳ thực dù ít dù nhiều đều có buôn bán với tập đoàn Yamaguchi.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, rất nhiều người đều sửng sốt. Này cũng đột ngột quá rồi đấy.
Người đầu tiên phản đối là vị đại vương thức ăn gia súc, giám đốc Chu - Chu Thành Công.
"Hội trưởng Dương này, làm như vậy, có hơi xúc động rồi không?"
Vẻ mặt ông ta có hơi bất mãn, có lẽ ông ta cảm thấy Dương Kiến Nghiêm rất trẻ, anh làm hội trưởng của bọn họ, ít nhiều gì cũng hơi không phục.
Sau đó, bổ sung: "Tập đoàn Yamaguchi nắm giữ rất nhiều bến tàu, rất nhiều cửa ngõ ra vào ở Nam Hòa. Một khi lập tức chặt đứa quan hệ với Yamaguchi, nhất định sẽ làm cho đối phương phản kích.
Đến lúc đó, bọn họ cắt đứt tất cả cửa ngõ đối ngoại, ra vào của Nam Hòa, nó sẽ là một kích trí mạng đối với xí nghiệp chính quốc."
"Đúng thế, hội trường Dương"
Người của Chu Thành Công, phụ họa theo: "Hơn nữa tập đoàn Yamaguchi đã đầu tư rất nhiều của cải vào Nam Hòa, một khi chọc giận bọn họ, bắt đầu áp chế kinh tế, nó sẽ gây nên rối loạn cho toàn bộ thị trường Nam Hòa!"
Anh liếc mắt tôi nói, rất nhiều người bắt đầu phát biểu ý kiến của mình
Thấy có rất nhiều người có suy nghĩ giống mình, Chu Thành Công rõ ràng hơn đắc ý, ông ta hừ nói: "Hơn nữa, điều chủ yếu nhất là, hẫu thuẫn của tập đoàn Yamaguchi là người Nhật, là một nhánh quân đội người nhất đang ở trên biển. Hậu thuẫn này, là thứ mà chúng ta không chọc nổi.
"Đúng thể đúng thế!"
"Giám đốc Chu phân tích rất đúng chỗ."
Lại là những tiếng phụ họa. Mà đối diện với những âm thanh đó đã tăng thêm sức mạnh cho Chu Thành Công, ông ta bắt đầu cẩn thận đánh giá Dương Kiến Nghiêm.
Bây giờ, ông ta càng nhìn ông ta càng cảm thấy Dương Kiến Nghiêm cũng chỉ có thế, vì thế ông ta không khỏi nghi ngờ: "Hội trường Dương, anh không chỉ nắm giữ sự phát triển của thương hội, anh còn nắm giữ cả vận mệnh của nhiều gia tộc chúng tôi, há lại là trò đùa của anh à?
Bây giờ tôi còn hoài nghi anh không biết anh có hiểu về kinh tế không, tôi thật không hiểu tại sao người phía trên lại cử anh giữ chức hội trưởng.
Nhưng tôi hy vọng là anh rõ ràng, tuy thương hội nước Chiêm có năng lực chống lại tập đoàn Yamaguchi, nhưng lại hội tụ sức mạnh của gần một nửa già số xí nghiệp ở Nam Hòa!
Loại sức mạnh này, là để mưu cầu phát triển cho chúng tôi, chứ không phải vì để anh rèn luyện. Nếu như anh là cậu chủ hoặc là con nối dõi của một ông lớn nào đó, đến đây để rèn luyện, tôi khuyên anh tốt nhất là rời khỏi thương hội đi!"
Rất rõ ràng là Chu Thành Công này nghĩ rằng Dương Kiến Nghiêm đi cửa sau nên mới giành được chức hội trưởng.
Những người khác nghe được phân tích này, nhao nhao nghĩ có lý.
Còn có mấy giọng nói, nói muốn bầu lại, bầu Chu Thành Công làm hội trưởng.
"Các ông nói đủ chưa?”
Đúng lúc này.
Một giọng nói của nữ giới vang lên.
Mọi người nhìn sang.
Ánh mắt dừng lại trên người cô gái, cô gái có làn da trắng và dung mạo xinh đẹp. Đây là Trần Diệp, trưởng nữ nhà họ Trần, một trong mấy gia tộc lớn ở Nam Hòa.
"Mấy năm nay, tập đoàn Yamaguchi đã thống trị nền kinh tế của Nam Hòa, hơn nữa giống như giám đốc Chu vừa nói, quân đội người Nhật đang đóng quân ở Lâm Hải, bọn họ bắt được và đàn áp nền kinh tế, ý đồ tiến hành những hoạt động khác với Nam Hòa. Các ông phải rõ, nơi này là nước Chiêm.
Làm thương nhân, ngoại trừ kiếm tiền ra chúng ta còn phải có cảm giác sứ mệnh, cảm giác sứ mệnh của dân tộc! Trước kia không ai dám làm đầu tàu để chống lại tập đoàn Yamaguchi, bây giờ đã có hội trường Dương dẫn đầu rồi, tôi đồng ý!"
"Rất tốt!"
Dương Kiển Nghiêm không khỏi liếc mắt, nhìn người phụ nữ này nhiều hơn mấy lần.
"Ông tên là Chu Thành Công đúng không?" Sau đó, Dương Kiến Nghiêm lại nhìn về phía Chu
Thành Công.
"Phải!"
Bị Dương Kiến Nghiêm gọi thẳng tên húy, người sau khẽ nhíu mày, ít nhiều có hơi không vui.
"Ông hỏi tôi có hiểu kinh tế không hả? Tôi không hiểu, nhưng ông có biết, tại sao phía trên lại để tôi tới đảm đương chức hội trưởng này không?"
"Tại sao?"
"Chuyện mà người khác không dám làm, tôi dám làm. Lần này tôi tới Nam Hòa, mục đích chỉ một. Đó chính là bài ngoại an nội, trong thời gian ngắn khiến cho tập đoàn Yamaguchi rời khỏi Nam Hòa!"
"Ai bảo?" Chu Thành Công hỏi.
"Tôi nói đấy!"
"Anh ư?" Chu Thành Công bật cười, có chút trào phúng, anh can đảm thật đấy nhỉ?
Hậu thuẫn của tập đoàn Yamaguchi, anh cũng không phải không biết. Nhiều năm nay, họ đã cắm rễ sâu như vậy, phía trên nghĩ bao nhiêu cách cũng không được, cậu với một câu nói mà được hả?
Bây giờ ông ta thật sự nghĩ Dương Kiến Nghiêm là một kẻ mất não, chẳng biết gì cả, thậm chí ông ta đã khẳng định, anh chính là một nhị đại đi cửa sau, tới đây để rèn luyện.
"Chỉ tôi. Không chỉ là tập đoàn Yamaguchi, không lâu nữa, quân đội người Nhật đóng ở trên biển, cũng phải bại trận!"
"Ha ha, một đứa thiểu năng trí tuệ, sớm biết hội trưởng là cái dạng này thì trước kia có nói gì tôi cũng sẽ không ký vào hiệp nghị vào thương hội, bây giờ thôi vậy, cùng lắm thì đền ít tiền, ông đây cũng phải rút khỏi cái thương hội này, ông đây cũng không rảnh bồi thằng nhóc anh chơi bời"
Nói xong, ông ta vung tay, liền rời khỏi phòng họp.
"Còn có ai muốn đi, không cần phải gánh vác hậu quả, đi đi."
Ánh mắt Dương Kiến Nghiêm lạnh nhạt.
"Tôi cũng đi"
"Tôi cũng đi!"
Chu Thành Công vẫn có rất nhiều nịnh bợ ông ta, những người này đã đều rời đi cùng với Chu Thành Công.
Còn có một số người không có chính kiến cũng đều lựa chọn rời đi.
Trong phòng, đã đi khoảng một nửa.
"Hội trưởng, thực ra như này chưa cần thiết, nếu đấu thật với Yamaguchi, bây giờ anh hơi nóng nảy đấy" Trần Diệp đi qua, nhìn Dương Kiến Nghiêm rồi cười khổ nói.
"Trần Diệp đúng không?" Dương Kiển Nghiêm hỏi.
Các loại tiêu đề đã xuất hiện trên mạng.
"Hội trưởng trẻ tuổi nhiệt huyết ngút trời, tấn công tập đoàn Yamaguchi.
"Hội viên cũ Chu Thành Công yêu sách, hội trưởng mới ăn nói ngông cuồng, trong vòng một tuần đuổi tập đoàn Yamaguchi ra khỏi Nam Hòa
"Anh hùng của Nam Hòa xuất hiện? Tân hội trưởng là ai?
"Ha ha, tốt, tốt, rất tốt!
Mà giờ phút này, ở đại sảnh nhà họ Cao, nhìn thấy những tin tức này, bà cụ Tôn vỗ tay khen hay.