“Cứ phải ngang ngược như vậy à?” Bạch Trì có chút tiếc nuối lắc đầu. "Anh còn có gia đình, các người đều là những người bình thường”
“Người nhà của tôi đều ở Hải Kinh, lần sau các người còn phải người tới, đến bao nhiêu người tội giết bằng đó, tôi nói rồi.”
Đối diện với sự uy hiếp của anh ta, Dương Kiển Nghiêm không chút để tâm.
“Được thôi, anh sẽ phải hối hận, sau này anh sẽ biết, người anh tưởng là thù địch, là một sự tồn tại đáng sợ đến mức nào, tự thu xếp cho ổn thỏa đi”
Bạch Trì lái xe rời đi. Anh ta chỉ tới chuyển lời mà thôi.
Trời đổ cơn mưa, người thì phải gả đi, có người tìm đến cái chết, gây tội thì phải chịu tội, không thể trách người khác được.
Hút xong điếu thuốc, Dương Kiển Nghiêm hung hăng ném tàn thuốc xuống đất rồi giẫm nát.
Vốn dĩ anh muốn chuyện ở Hải Kinh ổn định rồi mới tới thủ đô. Bây giờ hận thù trong lòng anh đã được khơi lên trước, vậy thì cứ chờ xem.
Giống như Bạch Trì đã nói, bạn không biết được mình sẽ phải đối mặt với sự tồn tại nào.
Năm năm không dài, nhưng cũng đủ để thế sự xoay vần. Ngay từ đầu anh ấy đã không như vậy.
“Kiến Nghiêm, mau đến Kim Thái Hòa, không biết mẹ em kiểm đầu ra cho em một đối tượng xem mắt”
Dương Kiến Nghiêm vừa ngồi lên xe thì nhận được điện thoại của Hứa Khinh Tử. “Được, anh sẽ tới ngay”. Cúp điện thoại, Dương Kiển Nghiêm cười khổ. Không biết phải nói thế nào với bà mẹ vợ này của anh nữa. Đến nhà hàng Kim Thái Hòa, anh đã thấy Hứa Khinh Tử và Cao Xuân Lan đứng ở cửa. Dương Kiến Nghiệm lái xe qua đó, xuống xe chào hỏi.
“Khinh Tử, không phải con nói là chờ bạn tới sao, sao lại gọi Dương Kiến Nghiêm tới đây?”
“Mẹ! Con nói rồi, con với Dương Kiển Nghiên vẫn rất tốt” Hứa Khinh Tử bất lực nói. “Xin chào, anh là Dương Kiến Nghiêm nhỉ” Bên cạnh Hứa Khinh Tử là một thanh niên hơi mập mạp trong bộ vest Versace.
Mặc dù tướng mạo bình thường, nhưng đồ hiệu trên người, cùng với chiếc Longines đeo trên cổ tay càng tăng thêm khí chất của anh ta, hừm, trông rất phong độ.
“Xin chào” Dương Kiến Nghiêm không tức giận, bắt tay.
“Đấy con xem Quách Lâm nhà người ta lễ phép như vậy. Khinh Tử, cậu ấy lặn lội từ Nam Hoa xa xôi tới đây, bỏ công bỏ việc tới để ăn với chúng ta một bữa cơm”
"Con.." Hứa Khinh Tử vốn định từ chối.
Nhưng Dương Kiển Nghiêm đã xua tay, sau đó nói: “Cũng đã đến rồi, vừa hay cũng chưa ăn cơm, chúng ta ăn trước đã”
Hứa Khinh Tử lườm Dương Kiến Nghiêm một cái, nhưng mấy người họ vẫn đi vào trong nhà hàng.
Nhưng cảm giác chồng cùng vợ đi xem mắt cứ có chút kỳ kỳ. Trên bàn ăn, Cao Xuân Lan sắp tâng bốc Quách Lâm lên tận mây xanh.
“Gia đình của Quách Lâm mở một chuỗi cửa hàng quần áo, tài sản của nhà cậu ấy sắp lên tới vài trăm tỷ rồi. Vả lại Quách Lâm nói rồi, cậu ấy sẽ còn mở rộng ra nước ngoài, sau này còn đưa ra thị trường nữa, con xem điều kiện nhà người ta tốt như vậy?
“Mẹ, con đã nói rồi, con sẽ không ly hôn với Dương Kiến Nghiêm”.
“Con không với có cái gì, Quách Lâm không để ý con đã một đời chồng, cũng không ghét bỏ con dẫn theo con gái, mẹ nói cho con biết, con đừng có mà gây phiền phức cho me."
“Đúng vậy, cô Hứa, quá khứ của cô, tôi không để tâm, với lại tôi có thể chờ cô ly hôn với anh Dương” Quách Lâm khẽ cười, nói.
“Dương Kiến Nghiêm, anh nói gì đi chứ” Hứa Khinh Tử hung hăng trừng mắt với Dương Kiến Nghiêm, tên khốn nhà anh, cứ ngồi đó mà ăn, vợ anh đang xem mắt đó, anh không chút lo lắng gì sao.
“Cậu Quách phải không?
Dương Kiến Nghiêm lau miệng, sau đó khách khí nói: “Tôi với vợ tôi thật lòng yêu nhau, anh không cần phải chờ đâu, sau này anh sẽ gặp người tốt hơn”.
"Anh Dương, dì Cao đã nói tình hình cho tôi biết rồi” Nhưng ai mà biết được, Quách Lâm này vẫn không từ bỏ, trái lại còn dạy dỗ Dương Kiển Nghiêm.
Lại còn nói rất rõ ràng mạch lạc: "Tôi đã nói rồi, tôi không để tâm quá khứ của cô Hứa, chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyên môn đăng hộ đối chắc anh cũng rõ”
Nói xong, Quách Lâm nhấc tay lên, Longines màn hình xanh toát lên mùi tiền.
“Chiếc đồng hồ trên tay tôi sáu tỷ. Áo sơ mi tôi mặc ba trăm triệu. Chiếc xe tôi lại vừa rồi là Maybach hàng limited, ba mươi tỷ. Đây chỉ là trang phục ngày hôm nay thôi, những bộ giống như vậy tôi còn vài ba bộ”.
Ánh mắt anh ta đầy kiêu ngạo quan sát Dương Kiến Nghiêm. Từ lúc tới đây, anh ta luôn âm thầm quan sát Dương Kiến Nghiêm.
Lái xe MINI EV, quần áo thì mặc đồ chợ, còn cái bộ dạng ăn uống của anh, nó không giống với phong cách của người thường xuyên dùng bữa ở nhà hàng cao cấp.
Loại người này đặt trên đường phố là loại bình thường nhất.
Quách Lâm cũng không có ý xem thường người khác, nhưng anh ta cũng vỗ tay lên ngực tự đánh giá, anh bạn Dương Kiển Nghiêm này không cùng một thế giới với anh ta.
“Tôi nói một câu thật lòng, nếu không vì chuyện hôm nay, có lẽ chúng ta cả đời cũng sẽ không ngồi ăn cơm cùng nhau”
“Như vậy đi”. Quách Lâm lấy một tấm thẻ đặt trên bàn.
“Trong tấm thẻ này có mười lăm tỷ, anh giữ lấy đi, coi như là tiền bồi thường cho những năm vừa rồi. Anh và cô Hứa dễ hợp dễ tan, anh thấy thế nào?”
Dương Kiển Nghiêm nhấp một ngụm trà làm ấm cổ họng rồi nói: “Lúc này có một người đưa cho tôi tấm thẻ, trong đó có một trăm năm mươi tỷ, nhưng tôi không lấy”
"Haha!" Sau khi nghe những lời của Dương Kiển Nghiêm, Quách Lâm không nhịn được cười. Điều này nghe như một câu chuyện cười vậy.
Ánh mắt anh ta nhìn Dương Kiến Nghiêm có cảm giác như thể đang nhìn một người bị thần kinh vậy.
“Anh Dương, anh thấy đó, tôi là muốn tốt cho anh, thẻ anh giữ lấy, thời gian của tôi không có nhiều, không muốn lãng phí ở đây”. “Tôi rất thích sự hào phóng và thẳng thắn của cậu Quách đây, như thế này, tôi cũng là một người thẳng thắn”
Dương Kiển Nghiêm gõ bàn, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Anh có biết Vương Kim Siêng không? Chu Phúc của Bàn Tây Lai thì sao? Còn có Lâm Nhã của trang sức Vankey?”
“Những người mà anh nói đến có quan hệ gì với anh sao?” Quách Lâm tò mò hỏi.
Nhưng trên mặt anh ta lại có chút tự hào và đắc ý: “Nói đến Lâm Nhã tôi cũng không giấu gì anh, Lâm Nhã của trang sức Vankey là mẹ nuôi của tôi”
“Cái gì, chủ tịch Lâm là mẹ nuôi của cậu?”
Cao Xuân Lan đột nhiên kinh ngạc, có ai không biết chủ tịch Lâm của Vankey chứ, đây là lão đại của Hải Kinh đó.
“Đúng vậy dì Cao, lúc trước chưa nói với gì, cũng không cần thiết gì, đây không phải là do anh Dương nhắc tới sao”
“Lâm Nhã coi như là đàn em của tôi” Dương Kiến Nghiêm không nhanh không chậm nói.
“Phụt!” Ngụm nước Quách Lâm vừa uống liền phun ra ngoài.
Sau đó trợn trừng mắt nhìn Dương Kiển Nghiêm.
Tiếp đó ánh mắt liền trùng xuống.
“Anh Dương, cơm có thể ăn bừa, nhưng không thể nói bừa được. Câu nói này chắc anh đã từng nghe tới rồi chứ. Anh còn bất kính với mẹ nuôi tôi, tôi sẽ không khách khí với anh nữa đâu.”
“Tôi nói thật, Lâm Nhã thật sự xem như là đàn em của tôi”
“Không chỉ có Lâm Nhã, mà còn Vương Kim Siêng, Chu Phúc, đều xem như là đàn em của tôi”.
Kết quả Dương Kiến Nghiêm vẫn không thay đổi lời nói của mình, những gì anh nói
sau đây còn khiến người ta ngạc nhiên hơn.
Lúc này. Không khí trên bàn ăn vô cùng ngột ngạt. Ba ánh mắt đổ dồn vào Dương Kiển Nghiêm như thể đang nhìn thấy quái vật vậy.
“Mọi người nhìn tôi làm gì? Tôi nói đều là sự thật, bọn họ là đàn em của tôi” Dương Kiến Nghiêm ngây ngô nói.