Người phụ nữ nhìn Dương Kiến Nghiêm, trong lòng không khỏi kéo căng, dường như có chút sợ hãi. Nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn cứng miệng nói: "Được, chờ đây cho bà." Nói xong thì hùng hổ đi ra ngoài. Dương Kiến Nghiêm vốn chẳng để chuyện này ở trong lòng. Bây giờ tâm tư của anh đều đặt trên người Lam Linh.
Đúng lúc này, y ta nhanh chóng tới thay thuốc cho Lam Linh. Phát hiện có hai người chưa từng gặp bao giờ, cảnh giác hỏi: "Các người là ai?"
"Chào cô, tôi là bố của bé Lam Linh, con tôi thế nào rồi." Dương Kiến Nghiêm vội vàng đi tới. "Anh là bố đứa bé?" Cô y tá nghe vậy thì đương nhiên không tin. "Sao vậy?".
"Tôi nói này, người là cha làm mẹ như các người cũng thật không có lương tâm. Con nằm trong viện một tháng rồi, mẹ thì xuất hiện được hai lần, bố như anh thì giờ mới tới. Đúng là chẳng ra sao cả."
"Đã một tháng rồi?" Dương Kiển Nghiêm cực kỳ kinh ngạc. "Đúng vậy, một tháng rồi. Rốt cuộc anh có phải bố con bé không mà sao chẳng biết cái gì thế?".
"Xin lỗi cô y tá. Tôi vừa từ nước ngoài về, là đến thẳng bệnh viện ngay, đúng là không biết gì cả. Cô có thể nói cho tôi một chút không?"
Cô y tá nhìn Dương Kiến Nghiêm một lúc, thấy anh có vẻ không nói láo, lúc này mới chậm rãi nói ra: "Con bé ở phòng bệnh bình thường một tháng rồi, tôi cũng muốn chuyển nó tới phòng đặc biệt, nhưng mẹ con bé không đồng ý. Cô ta nói không có tiền, còn nói có thể cho nợ không. Anh xem có buồn cười không?"
"Mẹ con bé bây giờ đang ở đâu?" "Không phải anh là chồng cô ta à? Anh không biết sao?" Cô y tá kinh ngạc. "Xin lỗi, tôi vừa về nước, nhiều chuyện không biết"
"Anh cũng đúng là hiếm thấy. Hình như mẹ con bé là gái quán bar, một tháng mới tới hai lần."
"Cái gì?" Nghe đến đó, Dương Kiến Nghiêm lại càng kinh ngạc hơn. Hứa Khinh Tử là loại người này sao? Con thì ở bệnh viện, mìn thì lêu lổng bên ngoài.
"Cô y tá, tình hình của Lam Linh thế nào rồi?" Bỏ đi những suy nghĩ khác trong đầu, bây giờ việc cấp bách là bệnh tình của Lam Linh.
"Bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó xuất huyết não, bé Lam Linh suýt thì không qua khỏi"
Mặc giờ bây giờ qua rồi, nhưng tình hình vẫn không lạc quan, trong đầu còn có cục máu tụ chưa tiêu trừ. Cô bé còn quá nhỏ, không thể nào làm phẫu thuật cỡ lớn được.
Cũng may là có người tốt bụng trả tiền chuyển Lam Linh đến phòng chăm sóc đặc biệt, thuốc dùng và chữa trị cũng được nâng lên một cấp".
Vừa nói cô y tá vừa đổi nước truyền cho Lam Linh, trước khi đi còn bĩu môi dặn dò: "Bố của Lam Linh này, anh về rồi thì chăm sóc con bé cho tốt. Bây giờ thứ con cần nhất chính là bầu bạn, hiểu không?"
"Tôi hiểu rồi, cảm ơn cô". Sau khi y tá đi, Dương Kiến Nghiêm cầm ghế đến ngồi bên giường, tràn đầy đau lòng nhìn con gái trên giường. "Chú ơi, chú nói chú là bố con ạ?" Bé Lam Linh tò mò nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt mình.
"Đúng vậy, Lam Linh, bố là bố của con" "Nhưng mẹ nói Lam Linh không có bố. Bố của Lam Linh đã sớm chết rồi." "Lam Linh rất nghe lời mẹ à?" "Đương nhiên, Lam Linh rất yêu mẹ" Cô bé gật đầu. "Nhưng mẹ không đến thăm con. Mẹ hư vậy mà con vẫn yêu mẹ sao?"
"Không cho phép chú nói xấu mẹ. Chú là chú xấu xa, Lam Linh không muốn nhìn thấy chú!"
Nghe Dương Kiển Nghiêm nói mẹ mình như vậy, Dương Lam Linh lập tức tức giận.
Cô bé thực sự tức giận. Thậm chí họ khan không ngừng. Dọa đến Dương Kiển Nghiêm vội vàng an ủi: "Được rồi, không nói không nói."
Sau khi thay thuốc sau, chỉ chốc lát liền có tác dụng, Lam Linh chậm rãi lâm vào giấc ngủ mê man.
"Anh Dương, anh yên tâm. Chuyện của Lam Linh chính là chuyện của tôi. Tôi sẽ chỉ định bác sĩ giỏi nhất, cô bé nhất định sẽ không sao. Nhìn thấy cô bé ngủ thiếp đi rồi, Vương Kim Siêng thận trọng nói.
"Ông cũng có lòng rồi. Có điều không cần, tôi sẽ sắp xếp" Lúc về, anh đã liên hệ với bác sĩ nổi tiếng nhất quốc tế, hai ngày nữa hẳn sẽ đến. "Vậy anh Dương còn có gì chỉ thị không?"
"Vất cả cho ông rồi, có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với anh sau. Ngoài ra ông đừng gọi tôi là anh Dương này anh Dương kia, gọi tôi là Kiến Nghiêm là được"
"Cái này... sao mà được?"
Vương Kim Siêng biết rõ bối cảnh của người này.
Có cho ông ta một trăm cái lá gan, ông ta cũng không dám. "Nếu anh Dương không thích, vậy tôi gọi anh là ông chủ đi" "Được rồi, tùy ông" Hai người đang nói chuyện ở đây, một cô gái vội vàng chạy tới. Cô gái mặc váy liền màu tím, tại đeo khuyên tai bạc hình tròn, cực kỳ hợp mốt cũng rất xinh đẹp.
Mặc dù cô ấy trang điểm có hơn đậm, nhưng Dương Kiến Nghiêm vẫn có thể nhận ra gương mặt đó. Đây đúng là người vợ mà mình đăng ký kết hôn, Hứa Khinh Tử.
Năm năm trước, Hứa Khinh Tử từng là cô cả nhà họ Hứa, cao sang quyền quý.
Khi đó ăn mặc đoan trang, khí chất xuất chúng.
Bây giờ thì sao?
Nhìn Hứa Khinh Tử ăn mặc như vậy, Dương Kiến Nghiêm không khỏi bực bội, cản lại cô. "Anh là ai vậy?" Bị Dương Kiển Nghiêm ngăn lại, Hứa Khinh Tử không khỏi dừng bước, dò hỏi. "Tôi là ai? Hứa Khinh Tử, cô nhìn kỹ xem tôi là ai?" Dương Kiến Nghiêm lạnh lùng nói. Con gái còn nằm ở viện, mình thì vui chơi bên ngoài. Cô gái bây giờ hoàn toàn như một người khác trong ấn tượng của mình năm năm trước. Điều này làm cho Dương Kiển Nghiêm không khỏi khó chịu. Mà Hứa Khinh Tử nhìn Dương Kiến Nghiêm. Cô cố gắng tìm kiếm, cuối cùng, ký ức bị phủ bụi bên trong tuôn ra như sóng triều. "Dương Kiển Nghiêm?" "Còn nhận ra tôi, không tệ" "Sao tôi không nhận ra anh được. Trong mắt cô gái tràn đầy kinh ngạc, dường như còn lóe lên tia vui mừng. Vậy tôi hỏi cô, vì sao cô lại để con gái ở một mình trong bệnh viện?"
Đối mặt với sự chất vấn của Dương Kiến Nghiêm, trước gương mặt hùng hồ dọa người của anh, Hứa Khinh Tử có chút kinh ngạc và bất ngờ, dường như không hiểu sao anh lại chất vấn mình.
Qua một giây lát sau, trên mặt cô hiện lên vẻ âm trầm. Sau đó tát một cái lên mặt Dương Kiển Nghiêm.
Hốc mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng đảo quanh mắt, làm cho người ta thấy mà đau lòng. Một lát sau cuối cùng không nhịn được tủi thân mà khóc thút thít: "Anh đang chất vấn tôi đấy à?"
"Anh có tư cách gì mà chất vấn tôi?" "Năm năm rồi, lúc anh để lại một câu nói rồi đi, nhẫn tâm bỏ lại tôi là Lam Linh"
"Anh đi năm năm, tôi cũng như kẻ góa chồng năm năm"
"Anh có biết năm năm qua hai mẹ con chúng tôi sống thế nào không?"
"Anh hỏi tôi sẽ để con gái một mình ở bệnh viện à? Bởi vì tôi không có tiền, phí phẫu thuật của con bé tận mấy chục triệu, tôi không có tiền, tôi phải đi kiếm!"
Nói xong lời cuối cùng, nước mặt mãnh liệt như dòng lũ đáng vỡ để chảy ra. Hứa Khinh Tử ngồi xổm trên đất, ôm lấy mặt khóc nấc lên.
Thời gian dần trôi, mọi thứ cũng thay đổi.
Năm năm như nước chảy, vội vàng đi qua, chỉ vì Hứa Khinh Tử như người khác với năm năm trước, anh liền ngang ngược oán trách.
Giờ phút này, anh mới biết mình đổ oan cho cô. "Xin lỗi Khinh Tử"
Nhìn người phụ nữ đang thút thít, Dương Kiển Nghiêm đau lòng không thôi, cũng tự trách nhiều, không để ý gì nữa mà ôm cô lên.