Một người phụ nữ đi cùng với hai vệ sĩ bước vào trong.
“Các người làm gì vậy? Đây là phòng làm việc của giám đốc Hứa, các người mau ra ngoài!” Trợ lý Tôn đứng trước mặt bọn họ ngăn cản lại.
Vừa dứt lời, một trong hai tên vệ sĩ đưa tay gạt đi, trợ lý Tôn loạng choạng, suýt thì té ngã. Dù sao thì trợ lý Tôn đây cũng chỉ là một cô gái nhỏ, làm sao có thể chặn lại được người đàn ông mạnh mẽ này.
“Không sao đâu Tôn, em ra ngoài trước đi” Hứa Khinh Tử nói.
“Chị Khinh Tử, chị có muốn báo cảnh sát không?” Trợ lý Tôn không chịu thua nhìn những người này, nhỏ giọng hỏi.
“Không cần, em ra ngoài trước đi, không sao” Hứa Khinh Tử bình tĩnh cười. !“Vậy, chị, có chuyện gì chị la lớn lên, em đi tìm người đến” Trợ lý Tôn ra ngoài.
“Cô là ai?” Đợi sau khi Tôn ra ngoài, Hứa Khinh Tử mới quan sát người phụ nữ này.
Người phụ nữ cao tầm một mét bảy, dáng người cao gầy, mặc chiếc váy màu xanh, khiến cho dáng người thướt tha lộ
ra đường cong quyến rũ.
Đây là một mỹ nữ chân dài, khuôn mặt trang điểm rất nhạt nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy kinh diễm.
Không thể không thừa nhận, người phụ nữ này là một mỹ nữ cực phẩm, thậm chí Hứa Khinh Tử còn cảm thấy tự ti.
Nhưng Hứa Khinh Tử không hề có ấn tượng gì tốt đẹp đối với cô ta, xông vào công ty của người khác giống như xông vào nhà của người khác vậy, cho dù xinh đẹp thì phẩm chất có thể tốt đến đâu chứ?
Người phụ nữ không hề trả lời câu hỏi của Hứa Khinh Tử, ngược lại hai tên vệ sĩ rất hiểu chuyện, ra khóa cửa lại, sau đó canh giữ ở cửa giống như thần giữ cửa vậy.
Phòng làm việc hoàn toàn cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hứa Khinh Tử cau mày: “Cô muốn làm gì?”
Người phụ nữ quan sát Hứa Khinh Tử một hồi lâu mới nói: “Chẳng trách cái tên rác rưởi đó lại bị cô mê hoặc đến điên đảo thần hồn, tôi nghe nói cô trước kia là một trong mười đại mỹ nữ ở Hải Kinh, hiện tại xem ra đúng là không tệ”
“Nhưng dụ dỗ chồng của người khác, cho dù có xinh đẹp thì sao chứ? Suy cho cùng cũng chỉ là hồ ly tinh mà thôi, tôi ghét nhất chính là loại người như cô”.
“Cô bị điên à?” Hứa Khinh Tử nghe đến mức chẳng hiểu ra làm sao cả.
Người phụ nữ cười nhạt: “Tôi tên là Trần Tử Hàm, Trương Nhất Minh là chồng của tôi”
“Cô là vợ của Trương Nhất Minh?” Nghe vậy, Hứa Khinh Tử hơi giật mình.
Nghĩ đến đây, trong lòng càng thêm chán ghét Trương Nhất Minh, lúc đó anh ta còn nói vẫn luôn đợi mình, ai mà
ngờ được anh ta cũng đã kết hôn cả rồi, vậy mà còn nói mấy lời này, vậy mà vẫn có người vô sỉ như vậy.
“Anh ta đã làm gì, đã nhúng tay vào cái gì, tôi đều không để ý, nói chung anh ta đã chết ở Hải Kinh, chết trong tay chồng của cô, tôi không làm chút gì đó thì chẳng khác nào tôi là kẻ quá hèn nhát”
“Nhưng cô cũng đừng căng thẳng, tôi sẽ không giết cô, nhưng tôi phải làm chút gì đó”
Cô ta nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lấy một con dao cắt trái cây từ giỏ trái cây đặt trên bàn ra, ném đến trước mặt Hứa Khinh Tử.