Mọi người mỗi người một lời, tất cả đều lộ ra sự mỉa mai và xem thường đổi với Dương Kiến Nghiêm.
Dù gì trong mắt những người ở đây thì Hải Kinh chính là nông thôn. Dương Kiến Nghiêm chính là người hạ đẳng từ quê lên mà thôi. “Cho nên cậu là đến vòi tiền ư? Yên tâm, nhà họ Ngô sẽ cho cậu” Ngô Phong chê bai mà nhìn Dương Kiến Nghiêm.
“Một đám tạp chủng” Dương Kiển Nghiêm cười nhạt với đám người xung quanh: “Mạng của cậu chủ nhỏ nhà bọn họ là mạng, thế mạng của con gái tôi không phải là mạng à? Một sinh mệnh đang sống sờ sờ trong mắt các người bất kham như thế sao?”
“Người trẻ tuổi, đây chính là hiện thực, đây chính là quy tắc của thế giới này” “Cho nên các người là tạp chủng, bất luận vinh dự vẻ vang như thế nào? !“Hừ, có lòng tốt khuyên cậu mà cậu không nghe, dựa vào mình cậu mà xông vào hội quán Chu Công cũng đã đủ để cậu chết không có chỗ chôn”.
Trời sắp hạ mưa, mẹ muốn lấy chồng, có người muốn chết, gieo gió gặt bão. Tất cả mọi người đều nhìn Dương Kiến Nghiêm như nhìn người chết.
“Vậy nên, tiếp theo Dương Kiển Nghiêm cậu muốn làm cái gì?” Ngô Phong nghiền ngẫm mà nhìn Dương Kiến Nghiêm.
“Tôi nói rồi, giết anh. Anh đã chuẩn bị xong chưa?”
Đối với chuyện Dương Kiến Nghiêm nói giết mình, Ngô Phong chỉ coi là một trò cười.
Một mặt khác, cũng bởi vì nơi này là thành phố, ông ta là người nhà họ Ngô ở thành phố, đây là một loại tự tin xuất phát từ trong xương cốt!
“Dương Kiến Nghiêm, cậu đụng đến tôi thử xem”
Khi theo Dương Kiến Nghiêm ra ngoài, Ngô Phong đi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, nếu cậu muốn giết tôi thì phải cho tôi xem xem cậu có bản lĩnh gì, còn con bài chưa lật nào?
Sau đó ông ta đưa Dương Kiển Nghiêm đến nghĩa trang. Ở lối vào có một tấm bảng.
Trên bảng viết 'Nghĩa trang nhà họ Ngô, còn có một tấm bia vừa mới được lập lên, trên bia không có khắc chữ.