"Dương Kiến Nghiêm, tại sao anh đánh ngất em?" Hứa Khinh Tử trách cứ nói.
"Chuyện chém chém giết giết, người đàn ông của em làm là được rồi." Dương Kiến Nghiêm nói. "Anh khốn nạn!" Hứa Khinh Tử vừa khóc vừa nói: "Dương Kiển Nghiêm, nếu anh chết ở thành phố, em sẽ theo anh đi, năm năm trước anh rời bỏ em, hiện tại cho dù chết, anh cũng đừng nghĩ rời khỏi em"
"Anh sẽ không chết"
"Vậy em chờ anh trở về. Nếu anh không về, em sẽ chết cùng anh." !"Được, anh sẽ trở về, đây là hứa hẹn của anh với em"
Kết thúc cuộc điện thoại với Hứa Khinh Tử, ngay lúc Dương Kiến Nghiêm chuẩn bị bước vào, trên đường quốc lộ xa xa, một chiếc Land Rover lại với tốc độ ít nhất phải một trăm km trên giờ đang chạy về phía này.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, đến cuối cùng trượt dài dừng ở bên cạnh Dương Kiến Nghiêm.
Cửa mở ra, mấy người đàn ông mặc quân phục xuống xe.
Nhìn thấy tình huống này, mấy người Côn Lăng Thiên đang chờ đội quân đi đến, đứng phía sau Dương Kiến Nghiêm.
"Dương, cậu không cần kích động"
Rất hiển nhiên, đối phương cũng không phải người đến gây chuyện, cũng không phải đến bắt Dương Kiển Nghiêm.
Dương Kiển Nghiêm có quen biết người đứng đầu kia. "Cậu Dương, ngàn vạn lần không cần xúc động".
"Tôi có thể ngăn được anh ư?" Chu Hào cười khổ, ông ta nào có bản lĩnh cản Dương Kiển Nghiêm, nhưng ông ta vẫn phải ngăn lại, bởi vì đó là trách nhiệm của ông ta.
"Vậy thì tránh ra"
"Cậu Dương, anh để chiến thần Côn Lăng Thiên bí mật điều động quân đội dưới trướng, nhưng chuyện Côn Lăng Thiên phải lên tòa án quân sự anh có biết không?" Chu Hào nhắc nhở: "Không chỉ