Dương Kiến Nghiêm nghe thấy giọng nói của Lam Linh, trái tim anh sắp vỡ vụn.
"Lam Linh đừng sợ, bố sẽ đưa con về ngay đây" "Hết cơ hội rồi" Ngô Phong xoay camera lại, ông ta xuất hiện trên màn hình, trong hình, ông ta cười khẩy: "Tiện thể nói cho cậu biết này, bởi vì Lam Linh vẫn còn nhỏ, không thể thay tim giả được, cho nên con bé sẽ chết, vừa nãy coi như là trận từ biệt cuối cùng của các cậu."
"Con bé là một sinh mệnh, con bé nhỏ như vậy, các ông là súc sinh à?" Dương Kiến Nghiêm quát lên. !"A! Thứ nhất, đây là các cậu tự tìm, là các cậu không
nghe lời, thêm nữa, so với cậu chủ thì một đứa bé gái có là gì chứ? Đừng nói là một Lam Linh, cho dù là mười Lam Linh, nhà họ Ngô cũng sẽ hy sinh mà không hề do dự."
"súc sinh súc sinh!" Dương Kiến Nghiêm phẫn nộ chửi.
"Dương Kiến Nghiêm, một tiếng sau, thi thể của Dương Lam Linh sẽ được đẩy ra, nhà họ Ngô vẫn rất nhân đạo, đến lúc đó chúng tôi sẽ đưa thi thể Lam Linh về cho các cậu, cũng sẽ cho các cậu một khoản phí chôn cất"
"Thả Lam Linh ra, thật đấy!"
Dương Kiến Nghiêm cắn khớp hàm, ánh mắt đỏ bừng giống như một con mãnh thú thị huyết: "Thả Lam Linh ra, tôi sẽ tha cho cả nhà họ Ngô các ông, nếu không, tôi sẽ cho tất cả người nhà họ Ngô, tất cả xuống địa ngục!"
"Chậc, được thôi, tôi chờ"
Nói xong, Ngô Phong khinh thường cười cười, sau đó cúp điện thoại.
Lúc anh gọi lại, ông ta không nghe máy nữa, không liên lạc được.
Trên sàn nhà, vãi đầy tàn thuốc.
Rất ít khi anh hút thuốc, đây là lần đầu tiên anh hút lâu như vậy.
Trong phòng, khói thuốc lượn lờ. "Dương Kiến Nghiêm" Hứa Khinh Tử gọi anh. Đợi đến khi Dương Kiển Nghiêm ngẩng đầu, cô phát hiện, mi mắt Dương Kiển Nghiêm có hai hàng nước mắt màu đỏ. Đó là dấu vết của huyết lệ chảy ra. "Dương Kiến Nghiêm, anh làm sao vậy?" Hứa Khinh Tử lo lắng gọi anh. "Anh... không sao."