Tác giả: Mặc Kỷ Lục
Ta đã từng đọc thoại bản thế gian, nhưng hầu như là hai người ghét nhau, kẻ tình thâm gì đó dù tự chà đạp bản thân cũng muốn theo đuổi người kia, khi đó, ta cảm thấy tình yêu này, ai rơi vào trước sẽ thua.
Ta và Mặc Uyên chính là như vậy, ta thua thảm hại, cuối cùng cả mạng cũng mất. Nhưng kết quả là, ai cũng không sống tốt. Ta rất muốn nói với Chiết Nhan đó là ta và hắn đã thỏa thuận trước, nhưng lời nói đó bị chặn ở cổ họng không thể nào thoát ra.
"Nếu chính ngươi không nghĩ thông suốt, người khác cũng không giúp ngươi được."
Chiết Nhan nhướng mày, nhìn thần sắc của ta, không nói lời gì làm lòng ta chua xót nữa, xoay người sang chỗ khác, rất tiêu sái mỉm cười hỏi ta, "Sau núi của ta còn giấu mấu vò rượu ngon, muốn uống không?"
"Muốn." ta hít sâu một hơi, vẫn muốn khóc.
Ta nhận vò rượu Chiết Nhan đưa qua, nghe được hắn hỏi, "Ngươi muốn một minh thương tình hay là ta bồi?"
Ta lắc đầu, "Để ta một mình là được."
Hắn có lẽ cũng biết ý của ta, lại sợ ta luẩn quẩn ngã vào hồ, dẫn ta đến bàn đá trong rừng đào, thấy ta vẫn im lặng nhìn hắn, hắn than dài một hơi, vừa cười vừa nói, "Đến đến đến, ngươi tự mình ở đây ngốc đi, ta đến nhà Chân Chân cọ tìm chỗ ở."
Hắn đi được vài bước, lại như không yên tâm quay đầu dặn ta, "Say rượu vừa thương thân vừa thương tâm, ngươi chú ý một chút."
Ta trầm mặc đồng ý, nâng vò rượu rót một bát.
Ta nghĩ ta nên trở về Ki Vĩ sơn của ta, nghe nói sau khi ta chết, phụ mẫu ta không thể chịu nổi, ở hẻm núi hơn mười vạn năm, nhưng mà hiện tại ngay cả bản thân ta cũng không chăm sóc nổi, nếu tùy tiện trở về gặp họ, chỉ thương cảm thêm mà thôi.
Say rượu cũng cần có kỹ thuật, say quá không tốt, đến cả mật cũng sẽ bị bôn ta, chính mình lại không biết gì; say nhẹ quá cũng không tốt, sẽ nhớ lại những chuyện cũ thương tâm; nên say không nặng không nhẹ là tốt nhất. Ta không biết mình đã say đến mức nào, suy nghĩ trong đầu đã phân thành nhiều loại, nhưng vẫn còn một tia thanh tỉnh.
Ném vò rượu không đi, lại ôm một vò đầy bên tay phải lại, uống no rồi, ta mới nằm trên bàn, nghiêng đầu thỏa mãn than một tiếng.
Hơn mười vạn năm du đãng này, giống như một giấc mộng lớn vậy.
Ta từng yêu rất hèn mọn, chỉ cần ta yêu hắn là được, dù sao hắn là người thanh lãnh như vậy, tình ái không rõ cũng không sao, hắn lui một bước thì ta tiến một bước, dù truy hắn ngót nghét đã một vạn năm cũng không sao cả. Sau đó, có lẽ hắn hiểu ý ta, dung túng ta, đôi khi một câu nói trong lúc lơ đãng của hắn cũng làm ta vui vẻ rất lâu.
Hắn rốt cuộc có mấy phần thiệt tình với ta, ta không miệt mài theo đuổi, nhưng lần thổ lộ không mặt mũi đó của ta, hắn nói một từ 'được'.
Đôi khi ta trộm vào Côn Luân Khư, thấy hắn đang đọc sách cổ, biến thân thành hồ ly rón ra rón rén đi qua, thật ra hắn phát hiện, nhưng luôn cười nhạt không để ý đến ta. Ta chờ rồi chờ đến ngủ luôn, lúc tỉnh lại áo ngoài của hắn luôn khoác trên người ta.
Đôi khi hắn xuất chinh, cầm kiếm Hiên Viên muốn rời nhà, ta lại chạy tới, vô cùng đáng thương nhìn hắn, hắn đi được vài bước sẽ quay lại nhìn ta, Tử Kim quan Huyền Tinh giáp làm hắn càng anh khí bừng bừng, hắn sẽ nhàn nhạt nói với ta, "Ngươi từng thấy ta thua lần nào chưa?" Cuối cùng hắn sẽ bổ sung một câu, "Không cần lo lắng."
Ngày Mặc Uyên chết ấy, hắn cường chống làm pháp, dùng nguyên thần sinh tế nhốt Kình Thương vào chuông Đông Hoàng. Tình cảnh kia hợp với giấc mộng đi theo ta vài vạn năm, ta lại không dám quên.
Dù ta không muốn thừa nhận, nhưng đã hơn mười vạn năm, ta vẫn treo trên thân cây tên là Mặc Uyên như trước.
Tóm lại, ta vẫn yêu hắn.
Đều nói tình cảm như món ngon có kỳ hạn, quá hạn thì chẳng cần chờ nữa, đến phiên ta lại không như vậy, tay phải ta lại cầm một vò rượu đưa đến bên miệng.
Một vò rượu này có chút khác, ta cũng không để ý đến, mãi sau ta mới biết đây là vò bảo bối nhất của Chiết Nhan, vừa uống xong, đã mơ mơ màng màng, lập tức có hiệu quả.
Thật là có hiệu quả nhanh quá mà!
Một bầu rượu này hết, ta mơ hồ nhìn thấy trước mặt có một người mặc hồng y, thật quen thuộc.
Có lẽ nàng đang đợi người, rất nhàn nhã đợi một lát, mới nhíu mày, "Sao còn chưa xong nữa?"
Giọng nói này ta cũng rất quen, ta bừng tỉnh, thì ra ta đang thấy chính mình.
Bình tĩnh như vậy không phải tính của ta, nàng nói câu đó xong, thi quyết, biến mình thành con hồ ly lông đỏ, chui vào một cái lỗ nhỏ. Ta buồn cười, cái lỗ này, không phải là cái ta đào trong viện của Mặc Uyên để vào à?
Nàng chui qua đầu bên kia, bị một tiểu đồng tử nhìn thấy, dọa tiểu đồng tử nhảy lên, ngượng ngùng nói: "Dao Cơ Thượng thần, sao người lại ra từ chỗ này?" Tiểu hồ ly ngẩng đầu lên, rung người để bụi đất rơi xuống, lộ ra nụ cười hồ ly gian trá, "Mặc Uyên Thượng thần nhà các ngươi như vậy, ta đương nhiên cần chăm chỉ hơn." Tiểu đồng tử nhất thời đỏ bừng mặt, ánh mắt nhìn ta rất chi là sùng kính.
Ta nhớ rõ tiểu đồng tử này tên là Vân Chiêu, hơn mười vạn năm trước từng ở Côn Luân Khư.
Tiểu hồ ly cọ cọ vạt áo Vân Chiêu, hỏi hắn, "Thượng thần nhà các ngươi đâu?"
"Thượng... Thượng thần ở chính sảnh." Nàng nghe vậy, lập tức mát bóng. Tiểu đồng tử ở sau lưng bất đắc dĩ vội vàng hô, "Thượng thần đang ở chính sảnh nghị sự mà!"
Nàng đi quá nhanh, vừa bước vào chính sảnh, đã nghe thấy có tiếng nói, "Quỷ quân mấy ngày trước đưa thư đầu hàng tới, chiến sự nên ngừng ở đây thôi." Giọng nói này ta không thân, nhưng nghe có vẻ là Tử Vi Đế quân luôn đóng ở Trung Thiên.
"Ừ, cũng nên ngừng lại thôi." Mặc Uyên đáp.
"Mặc Uyên, chuyện lúc trước ta nói với ngươi, ngươi nghĩ như thế nào?"
Ta nhìn tiểu hồ ly kia trốn sau bình phong, nghe thấy lời này thì thò đầu ra ngó, lại bị ánh mắt lơ đãng của Mặc Uyên liếc qua, rụt đầu về.
"Để ta nghĩ thêm đi." Hắn ngồi trên ghế, sắc mặt cũng không tốt lắm, uể oải nói.
"Vậy ta đi trước." Tử Vi Đế quân đứng lên, lúc đi qua bình phong còn nhướng mày nhìn nàng, "Chỗ ngươi còn nuôi linh hồ sao?"
Mặc Uyên cũng đi tới, nhìn nàng nói, "Con hồ ly này thích chạy loạn khắp nơi, không bớt lo."
Tử Vi Đế quân lại có vẻ hứng thú nói, "Ta rất thích con linh hồ này, nếu không ngươi để ta đưa nó đến Trung Thiên dạy dỗ?"
Nàng đáng thương vô cùng nức nở một tiếng, Mặc Uyên duỗi tay tóm nàng từ mặt đất lên, đạm nhiên nói, "Đoán chừng nó muốn ăn vạ ở chỗ ta không đi."
Mười ngón tay hắn vuốt lông nàng rất thoải mái, tiểu hồ ly vừa nghe lời này, rất chân chó kêu mấy tiếng.
Tử Vi Đế quân thấy tình huống này, biết ý Mặc Uyên là từ chối, cười cười đi rồi.
Hắn buông tay, đặt tiểu hồ ly xuống đất, đến khi hắn xoay người, nàng mới khôi phục dạng người, giòn giã gọi hắn, "Mặc Uyên."
Không có ai phản ứng, cố gắng hơn nào.
"Mặc Uyên?" Hắn đi ra ngoài, nàng cũng đi theo, cuối cùng chạy chậm lên túm chặt tay áo hắn, "..... Sao ngươi lại không để ý đến ta?"
Ai?
Trả lời nàng là một cái ôm, không tính là ấm áp, nhưng trong lòng nàng lại không gì thắng nổi. Nàng gác đầu lên bả vai Mặc Uyên, nghe hắn gọi nàng, "Dao Cơ."
"Ừ?" ta nghĩ lúc đó ta rất vui, nhưng biểu hiện đắc ý quá thì không tốt, đành đỏ mặt ấp úng đáp.
"Đồng ý với ta một chuyện." Hắn sâu kín thở dài một hơi, tóc buộc lỏng lẻo sau lưng, chỗ buộc bị nàng nghịch trong tay. Nàng ngẩn ra, lên tiếng.
"Ngươi có thể tin ta?" Nghe hắn hỏi vậy, nàng lại cảm thấy quái dị, "Ta tất nhiên tin chàng, sao vậy?"
Hắn dùng sức ôm chặt nàng vào lòng, "Vậy thì tốt, dù có chuyện gì xảy ra, tin ta."
Người trong ngực sửng sốt, ta cũng sửng sốt. Nàng nhón chân hôn ấn đường của hắn, hai người trước mặt dần tan thành mây khói, sau đó mọi thứ đều biến mất. Ta không biết ta say rồi hay vì điều gì khác, lỡ tay đánh nghiêng vò rượu, chỉ còn lại mảnh vụn đầy đất, hương rượu tỏa ra bốn phía.
Ta uể oải nhìn những mảnh nhỏ tứ tung, cuối cùng cũng hiểu.
Một lúc lâu sau, ta muốn thu dọn mớ hỗn độn trên đất lại, nhưng đầu loạn quá, lúc nhặt vô ý cứa phải ngón tay, cảm thấy hơi đau. Một vết máu nhỏ dài hiện ra, ta nhìn chằm chằm nó, không làm gì cả mà bắt đầu ngốc.
Chiết Nhan hỏi ta, nếu không phải là Mặc Uyên, lúc này ta sẽ ra sao, ta nói ta không biết, nhưng thật ra ta biết cả, chỉ là tự lừa bản thân mà thôi. Nếu không phải là Mặc Uyên, tiên thể của ta đã sớm hóa thành bụi đất, nguyên thần của ta cũng sẽ không còn mảnh nào có ý thức cả, lúc đó ta cảm thấy trời cao thương xót, căn bản không muốn tin Mặc Uyên muốn cứu ta.
Có phải là ta không hiểu rõ không?
Ta chỉ nhớ rõ chuôi kiếm Tru Tiên cắm vào lòng đau đến nhường này, lại không nghĩ xem lúc đó Mặc Uyên nghĩ gì trong lòng. Ta chỉ cảm thấy hắn vô tâm vô tình, không tin ta được một lần, lại chưa từng nghĩ rằng, có lẽ hắn cũng để ý. Nhưng hắn để ý cũng không cứu được ta, chỉ đành đổi phương thức mới giữ được một mạng cho ta.
Có lẽ, từ lúc bắt đầu đã không phải là hãm hãi, sau hãm hại cũng không phải là thua thiệt.
Mặc Uyên không giống ta, Mặc Uyên hắn... Là Mặc Uyên!
Vết máu ở đầu ngón tay một lúc đã khô lại, vết thương cũng chậm rãi biến mất, ta xoa ngực, đó là nơi Tru Tiên kiếm cắm vào lúc đó, hơn mười vạn năm qua rồi, vốn vết thương sẽ kết vảy thành sẹo. Nếu vết thương kinh khủng đó cũng có ngày biến mát, vết thương trong lòng, có thể kết vảy hay không?