Tác giả: Mặc Kỷ Lục
Hôm sau, ta lo sợ bất an mang theo đôi mắt thâm quầng đứng dậy, toàn thân bệnh ưởng ương không có sức. Lúc ra khỏi phòng lại không nghe được nhóm tiểu đồng tử nhắc đề tài gì mới, ta yên tâm. Nhưng đi một vòng mới biết, không phải bọn họ không phát hiện ra, mà là không tìm thấy Mặc Uyên.
Tối qua gặp Mặc Uyên như là một giấc mơ của ta vậy, ta kinh tủng phát hiện, chỉ có ta biết tối hôm qua Mặc Uyên trở về.
Làm ta còn kinh hồn táng đảm cả đêm, thật kỳ quái.
Sau đó, ta gặp được Chiết Nhan không biết bị ngọn gió nào thổi tới, hắn vừa thấy ta đã nhíu mày hỏi: "Ngươi có biết Mặc Uyên đi đâu không?"
Ta thấy hắn nôn nóng, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó, thu lại nụ cười trên mặt, "Sao hắn có thể nói cho ta chứ? Không phải hắn ra ngoài gặp mấy người các ngươi à?"
Hắn vỗ trán thở dài, "Chuyện này không xong rồi."
Ta hiếm khi thấy hắn như vậy, đang định truy vấn, hắn đã không còn cái vẻ mặt đại họa lâm đầu nữa mà nghiêm túc hỏi ta, "Hắn đã ra ngoài bao nhiêu ngày?"
Ta cẩn thận suy nghĩ một lát, "Tính đến hôm nay là đã có 9 lần 42 ngày rồi."
"Mấy hôm nay hắn đều ở bên ngoài??"
Ta trông mong nhìn hắn, lộ ra biểu cảm 'ngươi nói đúng rồi'.
Hắn không biết lấy từ đâu ra một vò rượu hoa đào ủ ở rừng nhà hắn đưa cho ta, vội vàng nói, "Rượu này cho ngươi, nếu hắn không có ở đây thì ta cũng đi luôn đây."
Tốc độ nhanh thật, ta trợn mắt há mồm. Đầu tiên là Mặc Uyên, sau đó lại là Chiết Nhan, đám Thượng cổ thượng thần này đều như vậy à?
Chiết Nhan vừa xoay người đã chạy vội xuống núi, trước khi đi lại do dự một lát, cuối cùng vẫn quay đầu hỏi ta, "Dao Cơ, khúc mắc nhiều năm trước, ta cũng không hy vọng ngươi coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng Mặc Uyên mấy năm nay cũng không quá tốt, có thể buông thì buông đi."
Chén trà trong tay ta run lên, chỉ nghe thấy giọng nói bình thản của chính mình, "Ta hiểu."
Hắn đi, biểu tình túc mục nhìn ta, làm ta lạnh run cả buổi.
Chiết Nhan có tìm được Mặc Uyên không, ta không biết. Nhưng Mặc Uyên hôm sau đã trở lại. Lúc hắn xuống khỏi đám mây, ta dựa vào cửa nhìn hắn liên tục thở dài. Ta nhìn ra được bước chân có vẻ lảo đảo của hắn, sắc mặt càng không tốt.
Lòng ta lại bi thương, cũng không biết đang buồn thương cái gì.
Hắn thấy ta, đi về phía ta, đi ổn định vững chắc, nhưng ta vẫn nhận ra được hắn bị thương. Nhưng trong thiên địa này, còn cái gì có thể làm hắn bị thương? Ta không nghĩ ra.
Ta liếm liếm môi, chưa ý thức được đã run giọng hỏi hắn, "Ngươi làm sao thế?"
Lời vừa dứt ta đã cảm thấy không xong, rõ ràng ta đã quyết tâm không nhiều lời với hắn, nhưng thấy hắn như giờ vẫn không kiềm chế được.
Hắn nghe được ta hỏi, nhất thời có chút kinh ngạc, đi đến trước mặt ta, cúi đầu hỏi, "Dao Cơ, nàng đang hỏi ta?"
Lời này ta nghe vào thành hắn hỏi ta, có phải ta quan tâm hắn hay không, mặt ta có chút hồng, mất rất nhiều sức mới không che mặt lại nhìn hắn.
Chuyện mất mặt không phải ta chưa từng làm, khi đó, ta hẳn phải có mười lá gan của Dao Cơ lúc này, mới dám ngẩng mặt lên, nhìn biểu cảm của hắn, nói ra từng từ, "Ta đang hỏi ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
"Ta không sao –" Còn chưa nói xong, một thân ảnh đã tiến đến trước mặt ta.
Nhưng mà, có vị thần tiên nào nói cho ta biết tình huống lúc này là sao không?!
Ta phản ứng lại, lại thấy người trước mắt một tay chống tường, bức ta phải đứng dựa vào tường, không biết hắn bị cái gì bám thân nữa. Nếu dùng thoại bản thế gian mà nói, ta nên ngượng ngùng, ỡm ờ một chút. Nhưng mà, tình huống lúc này không phải như vậy mà!
Hắn rất mệt, mới không có sức lực, phải dựa vào đồ bên cạnh.
Thương tâm trong lòng ta nặng hơn.
Nhớ đến hơn bảy vạn năm trước, Mặc Uyên dùng nguyên thần sinh tế chuông Đông Hoàng để nhốt Kình Thương, cũng không chật vật như bây giờ.
Hắn không tiếp tục mê mang nữa, tỉnh táo lại, nhìn thấy tình huống này, có chút xin lỗi nói với ta, "Là ta đường đột."
Ta không nói gì, chỉ cười với hắn, "Ngươi thật sự không có việc gì sao?"
"Bế quan mấy ngày là tốt thôi." Mặc Uyên luôn khí định thần nhàn như vậy, dù là lúc này cũng không ngoại lệ, hắn cường chống (ta đánh giá là vậy) đi về phòng mình.
Không biết có phải ta nhìn sai hay không, luôn cảm thấy ánh mắt cuối cùng hắn nhìn ta rất sâu, như là muốn khắc cái gì đó vào lòng vậy.
Mặc Uyên thật sự bế quan, ta lại yên tâm, thành thật an phận ngốc trong phòng, lại có một tiểu đồng tử cung kính gõ cửa phòng ta.
Tiểu đồng tử này môi hồng răng trắng, sau này cũng là một lang quân tuấn mỹ. Nó tò mò nhìn ta, gương mặt đỏ ửng lên, giao một thứ vào trong tay ta, "Sư tôn trước khi bế... Bế quan giao cho ta vật này giao... Giao cho tiên tử."
Ta khó khăn lắm mới cảm thấy đáng tiếc vài phần, không ngờ nó bị nói lắp, như vậy sau này cũng tốt. Nhưng ta sẽ không nói ra, lúc nhỏ mẫu thân từng dạy ta, không thể nói lung tung với tiểu hài tử, nếu không sẽ để lại bóng ma tâm lý.
Tàn phá trẻ em là sai trái!
Ta lộ ra khuôn mặt tự nhận là cười thân thiện với nó, khuôn mặt nó lại đỏ hơn, ta lắc đầu nhìn nó như con thỏ con bị dạo sợ chạy trốn, nghi hoặc nhéo nhéo mặt mình, ta đáng sợ như vậy à?
Lòng bàn tay lạnh lẽo, nhưng tốt xấu gì vẫn sờ được.
Đóng cửa, ta mở cái túi ra, đôi mắt nhất thời tỏa sáng, vật đó là Hỏa Thần Châu. Ngày ấy, sau khi Mặc Uyên ném ta vào túi khóa hồn, chuyện của Hỏa Thần Châu cũng không thể giải quyết được, ta cũng không trông mong gì việc hắn sẽ giao nó cho ta, mà dù có cũng không có tác dụng gì.
Đạo hạnh tới một mốc nhất định rồi, những thần thú tu luyện thành thần tiên như ta sẽ không cần nội đan nữa, huống chi nay đã khác xưa, ta không có tiên thể, nội đan thật sự thành một hạt châu đẻ ngắm, ta nắm lấy nó, lòng bàn tay ấm áp.
Hắn có tâm giao hạt châu này cho ta làm ta rất vui mừng. Hạt châu này làm ta nhớ lại khoảng thời gian còn là hồ ly đó, luôn không có thói quen ở dạng người, ta biến thành hồ ly chạy loạn khắp nơi, có một ngày gặp phải một tiểu đồng tử mặt mày sắc bén, vì luôn quấy nhiễu không cho hắn tu luyện, hắn dùng Khổn Tiên Thằng trói ta thành bó luôn. Ta kêu ô ô vài ngày, cả sơn quả hắn cũng không cho ta ăn, ta dùng biểu tình hung ác nhất gào rống với hắn, trong lòng lại nghĩ thằng nhãi này quá tàn nhẫn. Đây là một vết đen lớn nhất trong hơn mấy chục văn năm ta sống, đen như xiêm y của tiểu đồng tử đó vậy, càng đen như trái tim đen tối của hắn!
Sau đó phụ mẫu tìm thấy ta, nhìn thấy thảm trạng của ta thì đại kinh thất sắc, có thể nhìn thấy người đóng gói ta ở hướng ngược lại.
Giờ nhớ lại, lúc đó cha gọi tên tiểu đồng tử kia, đó chính là – Mặc Uyên.
Thì ra đó mới là lần đầu tiên ta và hắn gặp nhau.
Ta đột nhiên cảm thấy, tâm tình của ta với Mặc uyên lại thay đổi, có lẽ đúng như Chiết Nhan hy vọng vậy, ta thực sự buông xuống.
A di đà phật, ngộ đạo, ngộ đạo.
Lòng ta trong sáng hơn nhiều, vui sướng đặt hạt châu lên bàn, nhớ tới vò rượu hoa đào của Chiết Nhan đưa mấy ngày trước cũng không thể bỏ không, ta rót cho mình mấy chén, ủ lâu năm có khác, tư vị dư vị đều thật tốt.
Đã lâu rồi ta không đến mười dặm rừng đào của Chiết Nhan, ta bây giờ lại có dũng khí nói với Mặc Uyên, bảo hắn thả ta mấy ngày đi tới chỗ Chiết Nhan thăm nhà bạn cũ. Nhưng Mặc Uyên lại đang bế quan, chờ thêm vài ngày nữa vậy.
Ta vui sướng bò lên giường, suy nghĩ ta nên vui sướng mơ đẹp, sau đó ta ngủ một giấc tốt nhất trong hơn mười vạn năm nay.