“Tôi không giết anh” t tôi đều nói với anh cả, nếu không tin thì Giang Ninh đáp, “Chỉ là một phế nhân, giết cũng còn ý nghĩa gì nữa” Dứt lời, anh quay lưng bỏ đi, khiến Long Phi tức giận muốn xông lên ép anh ta giết mình.
“Anh không cần giả khùng giả điên, không ai muốn giết một người không chút giá trị cả, đừng để Linh Nhi thân gái một mình gánh vác nhiều việc như vậy” Giọng Giang Ninh vọng lại.
Toàn thân Long Phi khẽ run lên.
Bỗng nhiên anh đứng dậy, hét lớn: “Rốt cuộc anh … có phải anh ta không?”
“Tôi chỉ là tôi, không phải anh ta” Dứt lời, bóng dáng Giang Ninh khuất dần, còn Long Phi thì thở hổn hển, biểu cảm trên khuôn mặt ngày càng trở nên kì lạ, cuối cùng không nén nổi bật cười thành tiếng.
Anh ta đã xác định được, rốt cuộc Giang Ninh là ai.
Nhưng càng chắc chăn hơn rằng, kể từ khi bắt đầu nhà họ Long đã gây chuyện nhầm người rồi.
Không hối hận Long Phi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu liếc nhìn tấm biển khổng lồ trển công nhà họ Long, bốn chữ “Rồng bay phượng múa” trên đó được chính ông cố của anh viết nên.
Còn giờ đây lại do một mình Long Linh Nhi chống đỡ.
“Bốp!”
Anh tự tát mình một cái thật mạnh, không nói năng gì, quay lưng đi thẳng vào nhà.
Sau đó.
Nhà họ Giang.
“Cậu Khải, bà mời ngài qua ăn sáng ạ.” Người hầu đi tới, cung kính mời, “Bà chủ đích thân làm đồ ăn sáng, đợi cậu qua ạ”
“Tôi biết rồi” Tiết Khải có phần khó chịu, cảm thấy bà cô này của mình sợ là vì bản thân không có con mà đầu óc không bình thường, mình chỉ là cháu ngoại chứ không phải con bà ấy, sao phải bám lấy mình làm gì chứ.
Rửa ráy mặt mũi qua loa, Tiết Khải tới nhà ăn, mấy món đồ điểm tâm đã được bày sẵn trên bàn.
“Dậy rồi sao?”
Tiết Ninh đang bê một bát canh sủi cảo nóng hỏi đi tới, “Vẫn ham ngủ y như hồi nhỏ”
“Bình thường mệt quá rồi, chẳng qua là ở nhà cô mới có thể ngủ lười thêm một lát, cô đừng có mà mách ba cháu nhé.” Tiết Khải mỉm cười ngồi xuống, cầm đũa lên ăn không chút khách sáo.
Mới cắn một miếng, anh ta đã có thấy có phần ngạc nhiên.
“Những món này đều là cô làm sao?”
Trong trí nhớ của anh, Tiết Ninh vốn là tiểu thư nhà họ Tiết, chưa bao giờ phải nhúng tay vào bất cứ việc gì, đừng nói đến những món điểm tâm tỉ mỉ như thế này, ngay cả phòng bếp bà cũng chưa bao giờ lui tới.
15 năm trôi qua, Tiết Ninh như thay da đổi thịt thành một người khác, trở nên hiền thục tới vậy.
“Ngon không?”
Khuôn mặt Tiết Ninh vẫn mỉm cười rạng rỡ, đây đều là những món bà dày công học để làm cho Giang Đạo Nhiên ăn.
Tiếc là, Giang Đạo Nhiên chưa bao giờ ăn sáng cùng bà.