Chương 877:
“Bác Giang!”
Nhìn thấy Giang Đạo Nhiên, Long Linh Nhi vội vàng chạy tới: “Bác mau mau cứu Giang Ninh đi! Bác mau cứu anh ấy đi!”
“Có người muốn giết Giang Ninh, bọn họ muốn giết Giang NinhI” Giang Đạo Nhiên cau mày.
“Cháu đang nói cái gì vậy? Ai muốn giết Giang Ninh?”
“Nhà họ Thường!”
Long Linh Nhi vô cùng sốt ruột: “Thường Tại Nguyên muốn giết Giang Ninh, ông ta đã dẫn theo rất nhiều cao thủ đi giết Giang Ninh. Bác Giang, bác mau đi cứu anh Giang Ninh đi!”
Sắc mặt của Giang Đạo Nhiên thay đổi.
Nhà họ Thường ra tay ư?
Ông ấy biết người giết Thường Tại Sơn chính là Giang Ninh, thế nhưng Thường Tại Nguyên đâu biết chuyện đó, ông ta chỉ biết đem món nợ đó tính trên đầu nhà họ Long, tại sao lại đi bao vây giết Giang Ninh được?
Là do Thường Tại Sơn đi giết Giang Ninh trước mà!
Ông ấy nhìn thấy Long Linh Nhi thì liền phản ứng lại.
“Vì sao Thường Tại Nguyên đột nhiên lại muốn giết Giang Ninh?”
Giang Đạo Nhiên nói chuyện nghiêm túc: “Có phải ba của cháu nói với cháu không!”
“Vâng…Là anh trai của cháu ạ!”
Long Linh Nhi ngẩn người, cô ấy không ngờ đột nhiên Giang Đạo Nhiên lại hỏi như vậy, cô ấy trả lời lại theo bản năng.
Thì ra là thết Nhà họ Long đúng là một lũ chó chết!
Ngày cả con gái của mình mà cũng lợi dụng.
“Giang Hải!”
Giang Đạo Nhiên gọi một tiếng, một bóng dáng liền xuất hiện ở bên cạnh ông ấy.
“Ngũ nhiễm thị nhiễm thị phất tây ý? Ông chủ” Giang Hải cung kính nói.
Thấy Giang Hải xuất hiện, Long Linh Nhi vội hỏi: “Bác Giang, bác mau phái người đi cứu anh Giang Ninh đi!”
“Anh ấy đang gặp nguy hiểm, hiện tại anh thật sự đang rất nguy hiểm! Những người nhà họ Thường đó sẽ không bỏ qua cho anh ấy đâu” Cô ấy gấp đến mức bật khóc.
Nếu như Giang Đạo Nhiên ra tay, chỉ dựa vào một mình Giang Ninh thì làm sao có thể đối phó với cả nhà họ Thường được?
“Linh Nhi, bác đã nói rất nhiều lần với cháu rồi” Giang Đạo Nhiên cũng thản nhiên nói: “Giang Ninh không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Giang cả, cháu đến tìm bác, là tìm sai người rồi”
Đó là con đẻ của ông ấy mà!
Làm sao ông ấy có thể nhãn tâm như vậy!
“Cô Linh Nhi, mời cô.” Giang Hải đưa tay: “Đêm đã khuya rồi, ông chủ phải nghỉ ngơi, cô không nên quấy rây ông ấy nữa”