Giang Ninh nở nụ cười, anh cầm lấy chén trà, rồi đặt ở bên môi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, như thể không hề quan tâm tới chuyện có hơn trăm người đang vây quanh truy sát, vẫn trò chuyện vui vẻ như thường: “Ông ta tới giết tôi, chẳng lẽ tôi lại không thể phản kháng ư?”
“Đây là cái đạo lý gì chứ!”
“Chẳng lẽ tôi nên đứng im ở đó rồi chờ bị giết hay sao?
Đây lại là cái đạo lý gì nữa chứ” Anh nhìn thẳng vào Thường Tại Nguyên: “Hiện tại ông tới giết tôi, chẳng lẽ cũng có nghĩa là tôi phải ngồi ở đây để cho.
ông giết mà không hề phản kháng một chút nào hay sao?”
“Muốn phản kháng sao, vô ích thôi!”
Thường Tại Nguyên bước từng bước tới chỗ của Giang Ninh, cứ mỗi bước đi là sát khí lại càng dày đặc hơn.
Ông ta giống như đến từ địa ngục Tu La, như thể ác quỷ tới từ nơi âm phủ vậy!
“Lộc cộc!”
“Lộc cộc!”
“Lộc cộc!”
Thường Tại Nguyên chỉ cách Giang Ninh khoảng 10 bước.
Hôm nay, tao nhất định phải giết mày!”
Thêm nữa “Tao không chỉ muốn giết mày, mà tao còn muốn diệt sạch cả nhà họ Giang!”
“Giết ông bố chết tiệt của mày, cùng với cả nhà họ Giang của mày!”
“Thật đáng tiếc, người nhà họ Giang không đồng đều” Ông ta lắc đầu, nhìn chăm chăm vào Giang Ninh với ánh mắt vô cùng khinh thường và trào phúng: “Mẹ của mày, con đàn bà khốn kiếp đó, may mà đã chết từ lâu rồi, nếu không thì…”
Giang Ninh đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, thế nhưng Thường Tại Nguyên cũng đã sớm có sự chuẩn bị.
Ông ta nói tới con đàn bà khốn kiếp đó chính là muốn kích thích Giang Ninh, thật không ngờ…Lại có hiệu quả như thế!
“Mày quả nhiên là thứ nghiệt chủng của nhà họ Giang, là nghiệt chủng của Giang Đạo Nhiên và con đàn bà khốn kiếp đó sinh ra, hôm nay tao nhất định phải giết mày. Sau đó nhất định sẽ tìm đến phần mộ của con đàn bà khốn kiếp đó, rồi đào hết lên” Thường Tại Nguyên cười lớn, sau đó đánh về phía hướng Giang Ninh.