Nhìn thấy Lâm Võ tức giận như vậy, Lâm Cường lại không nói ra ngay.
“Cậu phát triển ở tỉnh thành, trong nhà luôn là tôi giúp ba quản lý, ba nói Vũ Chân lớn rồi nên muốn tìm cho nó một người chồng, chúng tôi hao tâm tổn sức tìm cho nó một người đàn ông ưu tú làm chồng, nhưng nào ngờ Vũ Chân này không những không biết ơn mà còn hận ba” “Cô ta cấu kết với Hoàng Ngọc Minh của Đông Hải đoạt đi hạng mục mà ba coi trọng nhất, khiến ba bị đột quy, không chỉ vậy mà chú ba còn cố ý thành lập Lâm thị mới, còn dám buông lời bảo Đông Hải này chỉ có thể có một Lâm thị!” Â : “Mấy ngày nay Lâm thị tự nhiên chịu đả kích rất lớn, tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, cứ tiếp tục như vậy thì Lâm thị của chúng ta thật sự tiêu đời, Đông Hải này cũng chí còn một Lâm gia của đám Lâm Văn thôi” Lâm Cường đổ hết nước bẩn lên đầu cả nhà Lâm Vũ Chân.
Dù sao người biết sự thật chỉ có Lâm Tiêu, mà ông đột quy rồi không thể nói chuyện được.
Lâm Võ càng nghe, sắc mặt càng khó coi, siết chặt nám đấm, có thể nghe tiếng rắc rắc vang lên! “Lâm Văn gan to thật nhỉ! Nó muốn tạo phản saol” Lại còn muốn đạp đổ Lâm gia, hại Lâm Tiêu đột quy, thăng bất hiếu này! “Đúng vậy, nó còn nói, may là Lâm Võ ở tỉnh thành, nếu cậu ở Đông Hải cũng sẽ gặp xui xẻo thôi.” Lâm Cường hừ một tiếng, “Cậu em trai này của cậu, trước giờ chưa từng để hai người anh chúng ta vào trong mắt” “Nhiều năm như vậy, nó nhãn nhịn giả bộ thành một phế nhân, đợi đến lúc lộ ra nanh vuốt, ba và tôi hoàn toàn không kịp phản ứng” Hắn giả vờ tỏ vẻ đau khổ đi đến trước mặt Lâm Tiêu, nắm lấy tay của Lâm Tiêu, làm Lâm Tiêu sợ đến mức tránh mắt đi.
“Là con vô dụng, không chăm sóc tốt cho ba” Sự áy náy và bất lực trên khuôn mặt đó giống như tất cả đều là thật vậy.
Mặt Lâm Võ tái xanh, lúc này đã không còn tâm trạng quan tâm biểu cảm của Lâm Cường nữa.
Khuôn mặt hung tợn đó thực sự rất đáng sợt “Ba, con sẽ đòi công bằng giúp ba, có con ở đây thì không ai có thể đạp đổ Lâm gia, càng không ai dám hỗn xược! Dù là con ruột của ba cũng không được!” Lâm Võ gầm lên.
Nói xong, hắn nhìn Lâm Cường: “Chăm sóc ba thật tốt, Lâm gia nếu đã giao vào tay anh, tôi sẽ không giành với anh, nhưng nếu không chăm sóc tốt cho ba, tôi sẽ xử lý cả anh cùng lượt!” Sau đó Lâm Võ dẫn người rời đi.
Trên mặt Lâm Cường lóe lên một tia đắc ý.
Lâm Võ đủ dũng mãnh, ở tỉnh thành lăn lộn cũng không tệ, nhưng vẫn không giỏi động não lắm.
“Ba, ba nói xem, Lâm Võ có giết cả nhà Lâm Văn không?” Hắn quay đầu nhìn Lâm Tiêu, thấy môi Lâm Tiêu run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Có phải ba muốn nói với Lâm Võ, tất cả thứ này đều là con làm không?” Lâm Tiêu liều mạng muốn lắc đầu, nhưng ông không động đậy được.
“Ba có thể thử nói với nó, như vậy có thể ba sẽ chết nhanh hơn tí, không cần chịu những đau khổ này nữa” Lâm Cường nói rất bình thản, nhưng lại làm Lâm Tiêu sợ đến run rẩy, không lâu sau truyền đến mùi nước tiểu rất khai.
Quần của ông lập tức ướt sũng.
Lâm Cường chán ghét nhìn ông một cái, bịt mũi bỏ đi, lười quan tâm.
Lúc này.
Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đã về nhà rồi.
Hiếm khi không tăng ca có thể về nhà đúng giờ, Tô Mai đã chuẩn bị xong bữa tối phong phú từ lâu.
Thời gian này hai ba con đều rất vất vả, muốn để công ty mới đi vào quỹ đạo, họ bỏ ra rất nhiều tâm huyết.
May là tất cả đều rất thuận lợi.
“Giang Ninh sao muộn vậy rồi mà vẫn còn chưa về?” Lâm Văn hỏi một câu, “Thằng nhóc này, hai ngày nay đều bận cái gì vậy” Ông còn muốn tìm Giang Ninh uống hai ly.
“Chuyện bên nhà xưởng, gần đây anh ấy đều ở bên đó, chắc đang trên đường về rồi” Lâm Vũ Chân rửa sạch tay rồi ngồi lên bàn ăn, cười hì hì nói: “Hôm nay anh ấy không thể giành đồ ăn với con nữa rồi: Cô vừa tính động tay, Tô Mai liền bưng món yêu thích của Giang Ninh là sườn xào chua ngọt đi.
“Đợi Giang Ninh về mẹ mới lấy ra, mắc công nguội mất” “Mẹ ~” Lâm Vũ Chân khóc không ra nước mắt, “Con mới là con gái mẹt” Cô cũng thích ăn, nhưng từ sau khi Giang Ninh đến, mỗi lần đều để trước mặt Giang Ninh, còn không cho phép.
giành ăn với Giang Ninh.
Bây giờ thì tốt rồi, không cho cô ăn mà chỉ để dành cho.
Giang Ninh luôn.
Nhìn vẻ ấm ức của con gái, Lâm Văn không nhịn được mà cười to.
“Ăn cơm ăn cơm, không đợi thằng nhóc đó nữa” Ông vừa định cầm đũa, đột nhiên — Âm! Cửa nhà bị người đá tung!