Miệng ông đầy máu tươi nhưng lại không dám phát ra một tiếng, ông thật sự bị đánh đến sợ rồi.
Lâm Cường hít sâu một hơi rồi lập tức lấy điện thoại khác gọi một dãy số.
Một lúc lâu sau bên đó mới bắt máy, truyền đến giọng trầm thấp.
“Anh cả” Lâm Cường hừ một tiếng, “Chú hai, ở tỉnh thành lăn lộn khá vui nhỉ, còn biết có thẳng anh cả này?” ‘ “Anh cả có chuyện gì” Lâm Võ bên kia, ngữ khí nghe có chút mất kiên nhẫn.
‘Gã chỉ nghe lời Lâm Tiêu, còn với anh cả này thì không có tình cảm gì để nói.
Năm đó lúc hắn xúi giục Lâm Tiêu sắp xếp cho bản thân đến tỉnh thành để phát triển, Lâm Võ còn có chút không vui.
“Trong nhà xảy ra chuyện rồi” Đương nhiên là Lâm Cường biết Lâm Võ bất mãn với bản thân, nhưng hắn không quan tâm.
Hắn lạnh nhạt nói, “Ba đột quy rồi, có thể sống bao lâu tôi cũng không biết” “Cái gì?” Lâm Võ vừa nghe vậy, lập tức lớn tiếng, “Anh chăm sóc ba kiểu gì vậy? Có thể chăm sóc đến mức ba đột quy? Lâm Cường tôi nói anh biết, nếu ba có bất trắc gì thì tôi không xong với anh đâu!” “Liên quan gì đến t Lâm Cường hầm hừ: “Cũng đâu phải tôi chọc tức.” Hắn lười nói nhiều với Lâm Võ: “Tự tìm thời gian quay về đi, nếu trễ thì có thể cậu không thể gặp mặt ba lần cuối đâu: Nói xong, hán cúp máy luôn.
Hắn biết rất rõ, Lâm Võ và Lâm Văn đều hiếu thảo, có thể nói là Lâm Tiêu nói gì nghe nấy.
Lâm Văn yếu đuối nhưng Lâm Võ lại cực kỳ bá đạo, bản thân muốn độc chiếm tất cả sản nghiệp của Lâm thị chỉ có thể đưa Lâm Võ đến tỉnh thành.
Hắn trước giờ chưa từng bỏ Lâm Văn vào trong mắt, nhưng bây giờ lại bị cả nhà Lâm Văn làm cho cực kỳ nhếch nhác! “Đợi thằng hai về, biết ông bị thằng ba làm cho tức đến đột quy, ông nói nó sẽ làm thế nào?” Lâm Cường quay đầu nhìn Lâm Tiêu một cái, Lâm Tiêu lập tức nhắm mắt lại không dám nhìn Lâm Cường.
Điện thoại ông đều nghe rồi, nhưng ông không nói được cũng không làm được gì.
Với tính cách của Lâm Võ, nó nhất định sẽ đánh chết Lâm Văn! Thằng con trai này của ông, không phục ai cả, chỉ quan tâm ông, bây giờ thấy ông đột quy nhất định sẽ tức điên.
Nhưng người hại ông thành như vậy là Lâm Cường! Thẳng bất hiếu này, tên súc sinh này, nó muốn khiến hai anh em Lâm Võ và Lâm Văn tương tàn.
Lúc này.
Bên kia điện thoại.
Lâm Võ buông điện thoại xuống, sắc mặt tái xanh, sát khí lạnh lẽo lập tức lan ra.
“Anh Võ, lão đại bên đó cần từ chối không?” Thuộc hạ cung kính hỏi.
“Không cần từ chối, tôi vừa hay phải về Đông Hải, chuyện của Hắc Long để tôi điều tra!” Trên cái đầu đinh của Lâm Võ có vài vết sẹo, nhìn vào khiến người khác sợ hãi, giống như mấy con rết hung dữ đang bò.
Gân xanh nổi lên trên tay hắn, khóe mắt giật giật.
“Bây giờ đi luôn!” Nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Lâm Tiêu còn bị đột quy, chuyện lớn như vậy mà đến bây giờ hắn mới biết, tên khốn Lâm Cường quản gia đình kiểu gì vậy? Không quan tâm nhiều như vậy, Lâm Võ lập tức mang người xuất phát từ tỉnh thành đến Đông Hải.
Phía sau xưởng ở ngoại ô.
Mấy chục người bùn vẫn lăn bò đánh nhau.
Trong thời gian hai ngày đã có mấy người thông qua cửa thứ nhất, chỉ là với tốc độ này thì hoàn toàn không thể sánh được với Giang Ninh.
Họ huấn luyện càng nhiều càng biết những thiết bị huấn luyện này đáng sợ cỡ nào, càng hiểu rõ Giang Ninh đáng Sợ cỡ nào! Anh Cẩu bây giờ điên rồi.
Trong đầu trừ huấn luyện và qua cửa ra thì không còn nghĩ cái khác, hai mắt đầy tơ máu, không mệt đến không động đậy nổi thì không chịu nghỉ ngơi.
“Xông lên!” “Lần nữa!” “Bố mày không tin không thể qua cửa!” Một người rơi xuống, lập tức tức giận đấm mặt đất rồi bò dậy lần nữa, bắt đầu lại.
Đặc biệt khi nhìn thấy có người ở trước mình sẽ càng kích thích họ.
Hai ngày huấn luyện ngắn ngủi đã khiến họ cảm nhận được sự tiến bộ rõ ràng, thật sự quá đáng sợ!