“Cậu… Cậu muốn làm gì?”
Trong giọng nói của Chu Thân lộ ra chút sợ hãi.
Người vừa bị một quyền của Giang Ninh đánh đến không thể động đậy chính là cao thủ nhà họ Chu, là top năm cao thủ dưới tay ông ta, nhưng lúc này lại không rõ sống chết!
“Làm gì à?”
Giang Ninh quay đầu, nhìn Tống Tiểu Vũ: “Cậu muốn làm gì thì cứ làm đi”
“Nếu người hai nhà bọn họ còn dám bất kính với cậu thì đây chính là kết quả”
Giang Ninh vừa dứt lời chợt giãm chân một cái, một tiếng rắc vang lên, đá cẩm thạch cứng rắn như vậy lập.
†ức vỡ thành nhiều mảnh, mảnh vụn bay ngang!
Sắc mặt hai người Ngô Hồng Vĩ và Chu Thân lập tức trắng bệch.
Bọn họ cảm giác tim mình cũng sắp vọt ra ngoài luôn rồi!
Giang Ninh trước mắt này là người nhà họ Tống à?
Hắn là cao thủ của nhà họ Tống sao?
Tống Tiểu Vũ có thể mời được cao thủ khủng bố như vậy từ lúc nào thế?!
“Từ trước đến nay, nhà họ Chu, nhà họ Ngô và nhà họ Tống tôi chính là nước giếng không phạm nước sông”
Tống Tiểu Vũ thản nhiên nói: “Từ trước đến nay, Tống Tiểu Vũ tôi luôn kính trọng hai người. Chẳng qua bây giờ tôi đã là gia chủ nhà họ Tống, kinh nghiệm và lý lịch của tôi ít hơn hai người nhưng thật ngại quá, tính tình của tôi không tốt hơn các người bao nhiêu đâu”
Ngô Hồng Vĩ và Chu Thân cắn răng không dám nói một câu.
Bọn họ biết rất rõ, Giang Ninh trước mắt này quá khủng khiếp rồi!
Hắn tuyệt đối là cao thủ cấp Tông Sư, không, tuyệt đối phải vượt quá cấp bậc Tông Sư, bởi vì người bị một quyền của hắn đánh chết chính là một Tông Sư!
Làm sao Nhà họ Tống có thể có sự tồn tại khủng khiếp như vậy chứ?
Không phải chỉ gia tộc lớn hàng đầu, thậm chí là gia tộc hào môn siêu cấp mới có thể có nhóm cao thủ như vậy.
sao?
“Lần này, tôi có thể cho các người một cơ hội, nhưng lần Sau…”
Vẻ mặt Tống Tiểu Vũ trầm xuống với sát khí ngút trời: “Đừng trách tôi vô tình! Cút!”
Khí thế mạnh mẽ!
Cuồng vọng!
Nhưng Ngô Hồng Vĩ và Chu Thân làm sao dám nói gì?
Bây giờ nhà họ Tống có cao thủ vượt qua cấp Tông Sư, vậy bọn họ đã không thể trêu chọc được vào nhà họ.
Tống nữa rồi.
Lúc này Ngô Hồng Vĩ mới hiểu ra được vì sao Dương Húc liều mạng muốn mình rời đi. Tên đáng chết này đã sớm biết rồi!
Hai người làm sao còn dám nói gì nữa, sắc mặt tái nhợt, vội vàng dẫn người rời đi. Cho dù bọn họ không cam lòng thì lúc này cũng không dám nói ra bất kỳ lời gì.
Người nhà họ Chu và nhà họ Ngô rời đi, bữa tiệc cũng không có cách nào tiếp tục được nữa.
Lúc này ánh mắt người của các gia tộc lớn khác ở đây nhìn về phía Tống Tiểu Vũ đã hoàn toàn khác hẳn.
Là sùng bái, là kiêng ky, là sợ hãi, nhưng tuyệt đối không phải là chất vấn!
Ai còn dám chất vấn chứ?
Ai còn dám nói Tống Tiểu Vũ làm gia chủ nhà họ Tống này là có tiếng mà không có miếng?
Bên cạnh cậu †a có một cao thủ mạnh mẽ như vậy, cho.
dù là gia tộc lớn hàng đầu cũng chưa chắc bằng lòng kết thù với cậu ta.
“Các vị!”
Tống Tiểu Vũ liếc nhìn Giang Ninh, thấy hán gật đầu thì lập tức quay đầu, nhìn lướt qua một lượt và cao giọng nói: “Hôm nay đã khiến mọi người chê cười rồi!”
Cậu ta nói chê cười không thể là nhà họ Tống bị chê cười, mà là nhà họ Chu và nhà họ Ngô bị chê cười.
Không tới nửa ngày, mọi người ở phương bắc đều sẽ biết ba con nhà họ Chu và nhà họ Ngô đều quỳ xuống nói xin lỗi một người.
Gia chủ nhà họ Tống, Tống Tiểu Vũ!
“Tôi thật sự áy náy khi làm mọi người mất hứng”
Tống Tiểu Vũ nói: “Bữa tiệc hôm nay đến đây lại kết thúc, lần sau có cơ hội, tôi lại mời các vị tới, nhận lỗi với mọi người!”
“Cậu Tống khách sáo rồi!”
“Không sai, chúng tôi hân hạnh khi có thể nhận được lời mời của gia chủ Tống tất nhiên sẽ tới, làm sao có thể để cho gia chủ Tống nhận tội được”
“Đúng vậy, sau khi trở về nhất định tôi sẽ nói cho trong nhà biết gia chủ Tống là nhân tài trẻ tuổi của phương bắc. Đến lúc đó mời gia chủ Tống đến nhà tôi chơi, vẫn hi vọng gia chủ Tống nể mặt!”
Mọi người đều lên tiếng Vừa rồi bọn họ còn ôm tâm trạng xem náo nhiệt, thậm chí muốn thấy Tống Tiểu Vũ xấu mặt. Lúc này ai nấy đều tươi cười, chấp tay nói lời khách sáo.
Người mà nhà họ Ngô và nhà họ Chu còn không dám trêu chọc, bọn họ dám sao?
Nếu là trước kia, bọn họ còn không xem Tống Tiểu Vũ là một gia chủ, không thừa nhận thân phận và địa vị của cậu ta. Nhưng vào lúc này, không ai còn dám chất vấn nữa!