Những người xem náo nhiệt xung quanh đều giật mình.
Đây là nhà họ Ngô và nhà họ Chu muốn lập tức giết chết Tống Tiểu Vũ à.
Cho dù Tống Tiểu Vũ đùa với lửa hơi quá tay, nhưng tội không đáng chết.
Càng không cần phải nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy. Dù sao Tống Tiểu Vũ cũng là gia chủ nhà họ Tống, thân phận và địa vị có thể cao ngang với Chu Phương và Ngô Phàm.
Chỉ là bọn họ cũng nhìn ra được, nhà họ Ngô và nhà họ.
Chu căn bản không để mắt tới nhà họ Tống cũng là gia tộc lớn hạng hai như bọn họ.
Không nói tới nhà họ Tống bây giờ để Tống Tiểu Vũ – thằng nhóc không có ai biết tới làm gia chủ, cho dù là Tống Vĩ Minh thì bọn họ cũng không để vào mắt!
Ngô Hồng Vĩ nói vừa xong, mấy người phía sau rục rịch muốn xông lên.
Trên mặt đám người Tống Tiểu Vũ không hề sợ hãi.
Trái lại, Dương Húc sợ đến mức mặt cũng trắng bệch!
Gã thấy Giang Ninh quay đầu nhìn gã, thậm chí… còn mỉm cười.
Là hán!
Thật sự là hắn!
“Chờ đãi”
Gã vội vàng gọi người lại, bước lên hai bước, ghé sát bên †ai Ngô Hồng Vĩ, nói nhỏ: “Gia chủ, chuyện n: cứ quyết định bỏ qua đi, bây giờ chúng ta hãy rời khỏi đây!”
Dương Húc thật sự lo lắng, đám người Ngô Hồng Vĩ còn ở lại đây nữa, đợi đến khi Giang Ninh ra tay thì mẹ nó, ai cũng đừng mong đi được.
Bây giờ rõ ràng Giang Ninh đi theo Tống Tiểu Vũ, không thấy hắn lại ngồi ở bên cạnh Tống Tiểu Vũ sao? Thậm chí… chỗ Giang Ninh ngồi mới là vị trí chủ tọa!
Nhà họ Tống không dễ chọc à?
Lẽ nào nhà họ Ngô gã ta, nhà họ Chu lại dễ chọc?
Nhà họ Ngô nuôi Dương Húc nhiều năm như vậy, tên chó này không ngờ chỉ biết bênh vực người ngoài!
Đánh mất cửa khẩu, gã ta cũng không tìm Dương Húc.
tính sổ!
Một tát này rất mạnh, đánh đến mức khóe miệng Dương Húc tràn ra máu, còn khiến người ở chỗ này trợn mắt há hốc mồm.
Nhà họ Ngô rốt cuộc làm sao vậy?
Sao từ dưới lên trên đều thất thố như vậy.
Không ít người nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào nghe đồn là thật. Nhà họ Ngô và nhà họ Chu này đã mất đi quyền khống chế cửa khẩu nhiều năm, tổn thất vô cùng nghiêm trọng?
Bây giờ nóng lòng muốn lập lại uy nghiêm của mình, muốn lấy nhà họ Tống ra khai đao!
“Gia chủ…”
Dương Húc nuốt máu xuống, lòng nóng như lửa đốt: “Ông hãy nghe tôi một lần!”
Gã liếc trộm Giang Ninh, thấy Giang Ninh muốn đứng dậy liền cảm thấy hai chân cũng sắp nhữn cả ra rồi!
Nếu Giang Ninh ra tay thì hôm nay nhà họ Ngô và nhà họ Chu đều sẽ chết ở đây đấy!
Ác ma kia làm gã cực kỳ khủng hoảng.
Cả đời này gã cũng sẽ không quên được!
“Nghe cái con mẹ cậu đấy!”
Ngô Hồng Vĩ đâu để ý tới, lại đạp mạnh lên trên người Dương Húc: “Người đâu, ném đồ chó ăn cây táo, rào cây sung này ra cho tôi, đánh gãy tay chân của gã”
Dương Húc vừa nghe vậy đã lập tức kêu to.
“Gia chủ! Gia chủ! Tôi chỉ muốn tốt cho ông! Tôi muốn tốt cho nhà họ Ngô thôi!”
Gã ta vô cùng tức giận.
Nếu không phải vì nhà họ Ngô thì gã đã sớm bỏ chạy, sao còn có thể còn ở lại đây.
Bị Giang Ninh liếc qua, gã cảm thấy mạng mình ít nhất cũng ngắn lại mấy chục năm!
Gã bất chấp nguy hiểm, khuyên Ngô Hồng Vĩ rời đi, ông †a lại ngược đời, không chỉ không cảm kích mà còn muốn đánh gãy tay chân gã à?
“Tôi bán mạng cho nhà họ Ngô nhiều năm như vậy, lẽ nào tôi sẽ hại nhà họ Ngô sao?!”
Dương Húc giấy giụa nói, nhưng Ngô Hồng Vĩ đang tức giận, nào còn tâm trí mà để ý đến gã.
Ông ta lập tức ra lệnh cho người ta kéo Dương Húc ra ngoài.
“Hừ, xem ra gia giáo nhà họ Ngô ông thật sự có vài vấn đề đấy”
Chu Thân châm chọc nói: “Còn bảo chúng ta bỏ qua, lập tức rời đi. Muốn đi, nhà họ Ngô ông có thể đi. Hôm nay, nhà họ Chu tôi nhất định phải đòi lại công bằng!”