Giang Ninh phát hiện có người luôn đi theo mình.
Hắn chỉ cười nhạt một tiếng.
Với năng lực phản trinh sát của hán, trên thế giới này không có ai có thể âm thầm lặng lẽ đi theo hắn.
Giang Ninh vẫn bình tĩnh, lái xe về nơi vắng vẻ, xe phía sau vẫn đi theo, từ đầu đến cuối duy trì một khoảng cách nhất định.
Hắn dừng xe rồi trực tiếp đi vào một công viên đang sửa chữa, ngồi lên chiếc ghế dài.
“Tách” Giang Ninh châm một điếu thuốc rồi chậm rãi nhả khói thuốc, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
“Đi theo lâu như vậy còn đợi đến lúc nào?” Hai bóng hình xuất hiện trước mặt Giang Ninh.
Đầu đinh, hơi thở dũng mãnh, ánh mát lạnh lẽo.
Giang Ninh nhìn một cái liền biết hai người này đến từ đâu.
“Anh không nên đắc tội Kim gia” Ngô Cường lạnh lùng nói.
“Bây giờ chúng tôi phải phế anh, đừng kháng cự” Ngô Binh mở miệng.
Nói xong hai người chuẩn bị động thủ.
“Người xuất thân từ đội ngũ Hắc Hổ, lại cam tâm làm chó của người khác rồi?” Nhưng một câu của Giang Ninh khiến hai người biến sắc, đừng bất động nhìn chảm chằm vào Giang Ninh.
“Xem ra, tôi phải hỏi lại tiểu Hắc rồi, dạy thuộc hạ thành bộ dạng này, có phải cậu ta đang tìm cái chết không!” Âm — Dường như có một tiếng sấm cực lớn vang lên, Ngô Cường và Ngô Binh tê cứng tại chỗ, không dám tiến thêm một bước.
Dám trực tiếp gọi là tiểu Hắc, trên thế giới này không có mấy người! Mà dám nói Hắc Hổ tìm cái chết, chỉ có vị đó! Chiến thần! Chiến thần chí cao vô thượng! Dù cho là đội trưởng trước đây của họ cũng vì nhận được chỉ điểm của chiến thần mà phấn khích cả nửa năm.
Hai người thở gấp gáp, toàn thân căng thẳng, làm gì còn dám nghĩ đến việc động thủ.
Giang Ninh ngồi ở đó, họ cũng có thể cảm nhận được áp lực khủng bố đến cực điểm đang xông đến.
Hai người đứng ở đó không dám động đậy, sắc mặt nặng và mang phần tội lỗi.
Vì họ đã làm Hắc Hổ mất mặt rồi! Giang Ninh vẫn ngồi đó, bình tĩnh như nước, lạnh nhạt nhả khói thuốc.
“Cho các người một cơ hội giải thích” “Sau khi chúng em xuất ngũ, về nhà phát hiện mẹ bệnh nặng, Kim gia cho tiền cứu mạng chúng em” Giọng của Ngô Cường run run, “Cho nên, chúng em đồng ý làm việc cho Kim gia hai năm” Ngô Binh mở miệng muốn nói họ chưa từng làm chuyện xấu gì, đó là giới hạn và nguyên tắc của họ, dù rời khỏi đội ngũ của Hắc Hổ thì cũng tuyệt đối không thể phá bỏ.
Lần này họ nghe nói đối phương là người của thế giới ngầm cho nên mới đồng ý ra tay.
Nào ngờ lại là ….
“Vậy bây giờ thì sao? Còn muốn phế tôi?” Hai người không nói gì.
Không nói họ không có thực lực này, họ mà cả gan mạo.
phạm chiến thần, Hắc Hổ biết được thì chắc chắn sẽ lập tức dẫn tất cả mọi người đến đánh chết họ! Giang Ninh đứng dậy, dập tắt đầu thuốc ném vào thùng rác.
“Nhớ kĩ bản thân từ chỗ nào ra” Giang Ninh không nói chuyện, quay người bỏ đi.
Ngô Cường và Ngô Binh đứng đó rất lâu mới thở phào.
một hơi, sau lưng đã ướt đẫm vì mồ hôi lạnh.
Họ biết, Giang Ninh tha cho họ rồi, nếu không hôm nay người bị phế chỉ có thể là họ! Giang Ninh nhắc nhở họ, nhớ rõ bản thân là người từ chỗ nào ra, chỗ đó không chấp nhận nhất là việc đem bản lĩnh của mình học được ra ngoài làm bậy, đó là trọng tội! “Kim gia không biết sống chết!” Ngô Binh hít sâu một hơi lạnh lùng nói.
Chọc phải chiến thần chí cao vô thượng, chúng đang tìm chết! “Liên hệ đội Hổ đi, nên nhận trách phạt rồi, để tôi gánh vác” Ngô Cường lại cười khổ một cái.
Dù đã rời khỏi đó rồi nhưng trong cốt cách của họ vẫn là người ở đó, nếu để Hắc Hổ biết, họ chút nữa là mạo.
phạm chiến thần, sợ là Hác Hổ cũng hoảng đến nửa đêm tỉnh giấc.
Hai người quay về khách sạn, Kim Nhiên đang trái ôm phải ấp hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc.
“Đã giải quyết chưa?” Nhìn thấy hai anh em Ngô Cường quay về, Kim Nhiên hưng phấn hỏi.
Hai người này mạnh cỡ nào hán biết rõ, hai năm nay Kim gia rất có sức uy hiếp, công của hai người họ không thể không có.
Chỉ là họ bảo thủ quá, cái gọi là tính nguyên tắc quá mạnh.
Nếu không phải hắn nói Giang Ninh là người của thế giới ngầm Đông Hải, họ thậm chí còn không chịu ra tay.
“Kim thiếu, bắt đầu từ hôm nay, ân tình mà hai chúng tôi nợ Kim gia trả hết rồi” Ngô Cường lạnh lùng nói.