*Thành phố
Thông An còn tốt, lấy lực lượng của chúng ta có thể giành được, bất kể là trong hay ngoài giới xã hội đen đều không thành vấn đề. Nhưng thành phố Giới Bắc lại tương đối rắc rối.”
Lý Đông đầy vẻ nghiêm túc, ngón tay gõ lên trên bản đồ: “Ngoài giới xã hội đen đặc biệt chặt chẽ, hơn nữa… cực tham lam!”
Bây giờ anh còn chưa dám cân nhắc tới hai cửa khẩu cuối cùng là hố Lâm Sơn,và thành phố Bắc An này, chỉ riêng thành phố Thông An đã làm cho anh thấy vô cùng đau đầu.
“Sao lại nói vậy?”
Lão Ngũ nhíu mày hỏi: Nếu giới xã hội đen rác rối, vậy bọn họ sẽ lập tức đi giải quyết. Nhưng bọn họ không dám tùy ý ra tay với ngoài giới xã hội đen. Không có mệnh lệnh của Giang Ninh, bọn họ cần phải tuân thủ quy tắc của các giới “Bọn họ đòi bảy mươi phần trăm!”
Lý Đông cần răng tức giận nói: “Chỉ cần là hàng của tập.
đoàn Lâm thị chúng ta muốn qua cửa khẩu của bọn họ thì phải cho ra bảy mươi phần trăm lợi nhuận!”
“Vô sỉ!”
Lão Ngũ vừa nghe, đã không nhịn được mà tức giận mắng.
Bảy mươi phần trăm đấy!
Chẳng hề làm gì, tất cả chi phí đều do Lâm thị bỏ ra, chúng chỉ mở cửa khẩu để hàng hóa của Lâm thị tiến vào, đã muốn lấy đi bảy mươi phần trăm lợi nhuận à?
“Anh cho rằng đầu tư không qua được cửa khẩu Giới Bắc chỉ là lời nói đùa thôi sao?”
Lý Đông lác đầu, than thở nói: “Không có năng lực cực lớn, không có địa vị vững chắc ở ngoài giới xã hội đen thì cửa khẩu này lại vô cùng khó khăn, càng không cần phải nói tới hai cửa ải cuối cùng là thành phố Lâm Sơn và thành phố Bắc An, trong và ngoài giới xã hội đen ở đó đều bị người ta khống chế chặt chẽ.”
Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy bản thân mình bất lực tới như vậy!
Giang Ninh đã cho anh sự hỗ trợ rất tốt, thậm chí để những người như lão Ngũ này đi theo mình, giúp đỡ mình, trong cả Lâm thị còn có ai có đãi ngộ như vậy nữa?
Chẳng qua anh không thể giành được cửa khẩu này thì thật có lỗi với sự tin tưởng của Giang Ninh.
Bây giờ Lâm thị đang sản xuất rất nhiều sản phẩm mới, không bao lâu nữa, hàng hóa sẽ được vận chuyển từ Đông Hải rồi một đường đưa đến phương bắc, nhưng bây giờ cửa khẩu không mở, bọn họ muốn tiến vào thị trường phía bác lại bị nắm lấy chỗ mấu chốt nhất.
“Cái này không trách cậu được, nó vượt quá khả năng của cậu rồi”
Lão Ngũ nhìn ra tâm trạng của Lý Đông, an ủi: “Đại ca sẽ không trách cậu đâu.”
“Anh Ninh là người tốt, tốt với tất cả mọi người, anh ấy sẽ không trách tôi nhưng tôi không thể tha thứ được cho mình”
Lý Đông hít sâu một hơi: “Tôi lại tranh thủ lần nữa thử xem. Tôi đã hẹn với nhân viên liên quan, đợi lát nữa đi tìm anh ta xem còn có cơ hội nào không.”
Lão Ngũ gật đầu. Trong thời gian qua anh ta đã biết rõ Lý Đông là một Saburo liều mạng.
Nhưng anh ta đi theo Giang Ninh một thời gian không ngắn nên nhìn thấy được nhiều hơn. Có những người, những chuyện mà không phải anh cứ thực hiện theo quy tác trong giới là có thể làm được.
Đặc biệt là bây giờ, tập đoàn Lâm thị đã trở thành đối thủ của tập đoàn Linh Long, tập đoàn Linh Long này là Tồn tại thế nào?
Đó là bá chủ vô địch ở thị trường phía bắc!
Phía sau dính dáng tới lợi ích và thế lực đan xen với nhau, sợ rằng ngay cả người nắm giữ tập đoàn Linh Long trong tay cũng không nói rõ được đây là một công ty thế nào.
Một thể tổng hợp lợi ích lớn như vậy, người ở các tầng các cấp đều có ý xấu, chỉ tranh đấu cho lợi ích của mình nên sao có dễ đối phó như thế được.
Sợ rằng bây giờ cho dù là Long Linh Nhi cũng đang đau đầu.
“Tôi đi cùng cậu.”
Lão Ngũ nói: “Tiện thăm dò một chút tin tức cũng tốt.”
Hai người chuẩn bị một lát rồi lái xe rời đi.
Giới xã hội đen ở thành phố Giới Bắc không khác lắm so.
với thành phố Thiên Bắc, nhưng khí thế của ngoài giới xã hội đen lại hết sức mạnh mẽ.
Người nắm giữ các ban ngành chính đều đến từ sáu gia tộc lớn đan xen khắp nơi hình thành một tấm lưới lớn.
Bất kỳ doanh nghiệp nào đi qua nơi này đều thành nhạn qua để lại lông, không để lại một vài thứ thì đừng mong đi qua được nơi này.
Điều càng làm cho người ta thấy bất lực chính là sáu gia tộc lớn này vô cùng đoàn kết, ngoài mặt cũng không thấy có tranh đấu gì.
Mục đích của mọi người đều giống nhau, phân chia lợi ích cũng rất đồng đều, mỗi người một miếng đủ để ăn no, căn bản không cần thiết phải lục đục với nhau.
Lý Đông liên lạc hết mấy ngày, tốn hết nước bọt cũng chỉ có thể liên lạc với một người trong đó, người chịu trách nhiệm của sáu gia tộc lớn rất cao ngạo, căn bản không có ai dễ dàng đồng ý gặp anh.
Chỉ là một quản lý khu vực của Lâm thị, bọn họ không thấy được sự chân thành nên xem thường chuyện gặp mặt.
Lý Đông dẫn theo lão Ngũ chờ ở ngoài cửa văn phòng đến một giờ thì cửa mới mở ra, để cho bọn họ vào trong.
Bọn họ đi vào, thấy trong phòng làm việc không có ai khác, chỉ có một người đàn ông trông béo tốt, trên mặt cười ôn hòa đang ngồi ở trước bàn làm việc, cũng không thấy bận rộn gì.
Mà trong thùng rác là bã trà mới vừa đổ, còn tỏa ra hơi nóng.
Người này rõ ràng thà tự mình chậm rãi pha trà, cũng không tính làm công việc trước, đúng là quá đáng mà!