Sát khí lạnh lẽo làm cho nước trà nóng gần như lập tức nguội đi.
“Bọn họ vốn nên bị trường phái của mình thanh lý môn hộ, nhưng bây giờ để tôi tới”
Diệp Sơn thở dài.
“Trên tư tưởng của người lựa chọn tiến vào Ẩn Môn đều rất cực đoan, bọn họ có thể hoàn toàn không có giới hạn cuối cùng, không hề có tính ng ¡ theo đuổi cực ‘ đạo. Cậu biết điều này có nghĩ lọ không?”
Giang Ninh lắc đầu..
“Điều này có nghĩa là phía sau Ẩn Môn có một bàn tay đang khống chế tất cả mọi người, người kia nắm giữ thực lực vô cùng mạnh mẽ đủ để chấn áp nhóm người bị điên này!”
Nói cách khác, những người bị điên này chỉ biết thần phục kẻ mạnh hơn bọn họ.
“Sợ rằng thực lực của người kia không kém gì cậu, thậm chí còn mạnh hơn cậu tưởng!”
Vẻ mặt Diệp Sơn nghiêm trọng, chưa bao giờ từng nghiêm túc như thế.
Càng hiểu nhiều về Ẩn Môn càng làm người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.
“Hắn nhất định sẽ giết cậu!”
Người theo đuổi cực đạo, hoàn toàn không có điểm mấu chốt!
Không hề có tính người!
Bọn họ chỉ theo đuổi điều mình muốn, bất kể là quyền lực, tài sản, địa vị hoặc thực lực cực hạn, bất kể là ai cũng đừng mong ngăn cản bọn họ, ai ngăn cản thì bọn họ lại giết kẻ đó!
Tàn nhẫn, cuồng bạo, trong mát không có gì cả.
Cho dù là Giang Ninh, chỉ cần hắn cản đường của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ ra tay không hề do dự.
Vẻ mặt Diệp Sơn nghiêm túc, ông ta biết chuyện liên quan tới Ẩn Môn, cũng làm ông ta luôn giữ một khoảng cách với những người này, nhưng Giang Ninh lại lựa chọn chủ động đi tìm bọn họ.
Ông ta không biết nên nói Giang Ninh là dũng sĩ hay đi tìm chết nữa.
Giang Ninh lại rất bình tĩnh, mỉm cười.
“Nếu bọn họ trực tiếp tới tìm tôi, vậy tôi sẽ không sợ”
Hắn thản nhiên nói: “Tôi lo lắng chính là người ở phía sau khống chế bọn họ không chỉ có mục đích riêng, còn là một người giữ được bình tĩnh, vậy thì rất đáng sợ”
Thất phu không khó giải quyết, khó chính là người có lòng dạ sâu xa, thâm hiểm, độc ác, giảo hoạt.
“Nhưng không sao cả. Bất kể là ai, tôi đều sẽ bắt hán xuất hiện, hoàn toàn loại bỏ!”
Giang Ninh nói xong liền đứng lên, trên mặt không nhìn ra chút lo lắng nào, vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay làm Diệp Sơn phải nghi ngờ, Giang Ninh rốt cuộc có hiểu Ẩn Môn có ý nghĩa như thế nào không?
“Mấy ngày không gặp Vũ Chân, thật nhớ cô ấy”
“Vâng!”
Giang Ninh cười và nhanh chóng lên tầng.
Trong phòng, Lâm Vũ Chân đang chống cằm, suy nghĩ về kế hoạch tiếp theo của Lâm thị.
Đột nhiên, hai bàn tay ôm lấy cô từ phía sau làm cô sợ đến mức suýt nữa kêu to.
“Không được nhúc nhích! Để chồng cướp sác nào!”
Bên tai vọng đến giọng nói của Giang Ninh làm mặt Lâm Vũ Chân lập tức đỏ bừng.
Cô theo bản năng quay đầu liếc nhìn, thật may là cửa phòng đã đóng lại!
“Chồng…”
Lâm Vũ Chân quay đầu, trên mặt đầy vẻ nhung nhớ: “Anh Về rồi”
“Tạm thời đừng nói chuyện”
Giang Ninh cúi đầu, trực tiếp dán lên môi Lâm Vũ Chân.
Đủ năm phút, mặt Lâm Vũ Chân đã đỏ đến tận cổ.
Cô cảm thấy mình sắp bốc cháy luôn rồi!
Lúc này Giang Ninh muốn làm gì thì cô cũng sẽ không từ chối…