Bây giờ ông ta biết vì sao Giang Ninh cần ông ta trấn giữ nhà họ Lâm, tập đoàn Lâm thị này sắp tiến vào thị trường phía bắc, đây không chỉ là hành vi thương mại, trong đó còn dính dáng tới quá nhiều lợi ích.
Cũng dính dáng tới quá nhiều người và thế lực.
“Rốt cuộc thằng nhóc Giang Ninh này muốn làm chuyện gì mà lại mạnh tay vậy!”
Ông ta không muối dính dáng vào-quá nhiều, đặc biệt là lại tiến vào mảnh đất thị phi của giới giang hồ này, nhưng bây giờ hình như đã bị kéo vào rồi.
Ông ta quay lại sô pha và ngồi xuống, Diệp Khinh Vũ đã bóc vỏ nho giúp ông ta.
Không nói gì khác, con gái hiểu chuyện như vậy, tất cả đều đáng giá.
“Giang Ninh nói, nếu ba không quen ở đây cũng không sao, ngày mai chúng ta có thể quay về Thịnh Hải”
Diệp Khinh Vũ liếc nhìn Diệp Sơn, vừa cười vừa nói: “Anh ấy nói ba đã lớn tuổi, không thích bị người ta làm phiền, thích yên tĩnh. Anh ấy có thể hiểu được”
Diệp Sơn hừ một tiếng.
*Thäng nhóc đó cũng không phải thứ hồ đồ, vậy ngày mai chúng ta.. “
Ông ta vừa định nói Lâm Văn đã đi từ trên tầng xuống, trong tay còn cầm một chai rượu ngon.
“Lão Diệp!”
Lâm Văn bước nhanh xuống cầu thang: “Nào nào nào, cuối cùng tôi cũng tìm được rồi, chai rượu này không tệ đâu! Bạn tôi tặng đấy, ha ha hai”
“Chúng ta tới uống vài cốc rồi nói chuyện một lát chứ?”
Diệp Sơn lập tức đứng lên, vừa rồi còn nghiêm trang vậy mà đã lập tức cười ra nếp nhăn rồi.
“Nói chuyện một lát!”
Một bước của ông ta còn nhanh hơn hai bước của Diệp Khinh Vũ, chỉ một lát sau, hai người lại kề vai sát cánh giống như tiếc rằng biết nhau quá muộn, cầm lạc và chén rượu rời đi.
“Ba, ngày mai chúng ta.. “
“Ngày mai cái gì mà ngày mai?”
Diệp Sơn kêu: “Ba và ba Vũ Chân còn rất nhiều chuyện chưa nói xong. Con bé nhà con gấp cái gì, tạm thời cứ ở đây, người ta đâu đuổi con đi đâu, thật là…!”
Ông ta nói xong thì không để ý tới Diệp Khinh Vũ nữa, quay đầu nhìn Lâm Văn.
“Ông nói xem, có phải nuôi con gái đều như vậy cả không? Đúng là không có lương tâm mài!”
“Không thể nào, Vũ Chân nhà tôi cũng vậy. Ông nói người làm ba như chúng ta có thể nói gì được chứ?”
Hai ông già nuôi con gái dường như lập tức tìm được đề tài chung, còn có cùng sở thích.
Có rượu cùng đồ nhắm, hai người có rất nhiều đề tài nói chuyện.
Diệp Khinh Vũ nhìn Diệp Sơn thay đổi vẻ mặt nghiêm trang lúc trước, dường như cũng không dám tin đó là ba mình nữa.
Không ngờ ông lại lên án cô ấy ở trước mặt người khác!
“Con làm gì mà không có lương tâm chứ?”
Diệp Khinh Vũ lắc đầu, trên gương mặt đầy vẻ bất lực nhưng trong lòng lại vui mừng, cô ấy cao hứng hơn ai khác khi có thể thấy được vẻ mặt của Diệp Sơn như vậy.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lâm Vũ Chân ở trên tầng đang thò đầu ra, cũng nhún vai với vẻ bất lực.
“Tôi nghe có người đang nói xấu tôi”
Diệp Khinh Vũ giơ tay, chỉ vào hai người Lâm Văn và Diệp Sơn ở cửa.
Hai người không nhịn được mà mỉm cười.
Đông Hải rất an toàn.
Hoàng Ngọc Minh và lão Trương đã liên kết với nhau, còn có mạng lưới tình báo của lão Triệu đã bao phủ cả Đông Hải, hình thành một bức tường đồng vách sát!
Càng không cần phải nói tới Diệp Sơn cao thủ che giấu kỹ này ở đây, tất nhiên Giang Ninh sẽ yên tâm.
Cùng lúc đó, thành phố Thiên Bắc đang dâng lên một trận bão tối Đi gấp!
Tới cũng nhanh!
Tới mạnh mẽ khác thường!
Giang Ninh bảo Lý Đông tiếp tục rêu rao khắp nơi, ngang nhiên xuất hiện ở thành phố Thiên Bắc, trực tiếp dùng danh nghĩa của Lâm thị ngang nhiên tuyên truyền Lâm thị sắp tiến vào thị trường phía bắc.
Ở trong mắt rất nhiều người, điều này rõ ràng là đang chuyển tài nguyên đi!
Không đến nửa ngày, vị trí mà Lý Đông cố ý lộ ra là chỗ ở của mình đã gặp phải ba đợt công kích!