Oong…
Trang Phấn cảm giác đầu gã cũng lập tức trống rồng!
Người ở đầu điện thoại bên kia quỳ xuống ư!
Sao gã có thể nghe nhầm tiếng đầu gối đập xuống đất bịch một tiếng được chứ.
Gã thậm chí có thể cảm giác được sự chấn động và kinh hoàng của đối ƯA khi TH há Gái tên Giang Ninh “J7 N ơ này, thậm chí còn có chút sợ hãi!
Trang Phấn cảm giác cổ họng mình lập tức khô khốc, không nói nổi một câu nào, chỉ có thể nghe trong điện thoại truyền đến tiếng thở hoảng hốt như đang chờ chết.
“Cậu..”
Trang Phấn nhìn Giang Ninh mà toàn thân cứng đờ, cũng không giấu được nõi khủng hoảng trong lòng nữa.
*Đây chính là người anh quen biết ở Đông Hải à?”
Giang Ninh nói với điện thoại: “Đông Hải của tôi xuất hiện người lợi hại như vậy từ lúc nào thế? Là muốn giết tôi ư?”
Người ở đầu điện thoại bên kia run lẩy bẩy, lập tức vang lên tiếng dập đầu côm cốp!
“Em sail Em sai rồi! Cầu xin đại ca tha mạng! Cầu xin đại ca tha mạng! Em cũng không làm gì cả, đại ca tha thứ.
cho em đi!”
Mặt Trang Phấn hoàn toàn tê dại!
Đại ca?
Đó chính là nhân vật lớn này mà mình chỉ có thể ngước mắt nhìn lên, người có chút danh tiếng ở Đông Hải, tên là đại ca Giang Ninh à?
Còn quỳ xuống dập đầu xin tha!
“Tha thứ cho anh là chuyện của trời, điều tôi có thể làm, chỉ là đưa anh đi gặp ông trời mà thôi.”
Giang Ninh nói xong lại nhìn thẳng vào Trang Phấn, Trang Phấn sợ đến mức đánh rơi điện thoại xuống đất, cạch một tiếng, nó tách ra thành hai nửa.
Gã cảm thấy toàn thân mình đều tê dại.
Hai tay, hai chân cứng đờ, muốn đứng lên rồi quỳ xuống, nhưng thậm chí không thể động đậy được!
Khủng khiếp quá!
Lẽ nào người trước mắt này chính là… Chính là vị vua nào đó ở Đông Hải?!
Gã lại dám uy hiếp hắn?
Còn nói gã quen biết nhân vật lớn ở Đông Hải. Mẹ nó, cả giới xã hội đen Đông Hải đều là của Giang Ninh đấy!
BIỐI TIIöIS”
Trang Phấn cảm giác máu trong cơ thể gã đã đông cứng lại rồi, căn bản không có cách nào chảy được nữa, gã cảm thấy hơi thở cũng sắp dừng lại, gã sắp ngạt thở mà chết rồi!
Khủng hoảng này tới từ sâu bên trong xương cốt xuyên ra làm cho gã gần như muốn hồn bay phách lạc!
“Dự án này… còn muốn nữa sao?”
“Không, không muốn nữa! Tôi không cần nữa!”
“Còn ép bọn họ dọn đi không?”
“Không dám! Không dám! Tôi không dám!”
“Còn làm chuyện bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh nữa không?”
“Tôi sai! Tôi thật sự sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi! Tha cho tôi đi! Tôi cũng không dám nữa!”
Giang Ninh đứng lên nhìn Trang Phấn.
Giang Ninh không tin những lời gã vừa nói.
Hôm nay bỏ qua cho chúng, vậy tương lai chúng sẽ bỏ qua cho những người vô tội, buông tha những người bình thường nhất, sống ở dưới tầng đáy sao?
Đương nhiên câu trả lời là..
Bởi vì chúng bát nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh thành quen rồi.
“Tôi không tin”
Giang Ninh nói thẳng: “Những chuyện xấu xa anh từng làm đã đủ cho anh chết một trăm lần rồi. Trước khi anh chết, nợ thì nên trả, người nên xin lỗi thì xin lỗi đi”
Mặt Trang Phấn lập tức xám như tro.
“Như vậy anh sẽ được chết thoải mái một chút.”
Giang Ninh nói xong thì không nói nữa, trực tiếp xoay.
người rời đi.
Mà Trang Phấn vẫn ngồi trên sô pha, trên mặt không còn sắc máu…
Gã hối hận, biết vậy gã đã chẳng làm, trong đầu nhớ lại những chuyện xấu xa trước đây, không phải là không có quả báo… chỉ là chưa tới lúc mà thôi. Mà bây giờ đã đến lúc rồi.
Thần tiên cũng không cứu nổi gã!
Giang Ninh dẫn đám người anh Cẩu trở về nhà của Thập Bát, có rất nhiều người tập trung ở trước cửa.
Bất kể là người trong hay ngoài giới xã hội đen, lúc này ai nấy đều run lẩy bẩy, võ cùng hoảng sợt Không ai ngờ được vị vua Đông Hải kia lại xuất hiện ở đây!
Bọn họ cũng không dám bước vào sân nhà Thập Bát, chỉ dám đứng ở cửa, tim cũng treo ở trong cổ họng, rất sợ giây phút sau chính là một con đường chết.
Giang Ninh thấy họ thì hơi nhíu mày, hành động đó khiến bọn họ càng sợ đến mức toàn thân run rẩy!!