Nghe xong, Lâm Phong vui mừng, lập tức thêm mắm thêm muối.
“Kim thiếu, đợi đến lúc bọn chúng cùng đường rồi, Lâm Vũ Chân sẽ ngoan ngoãn bò lên giường của Kim thiếu thôi” Trong đầu Kim Nhiên lập tức xuất hiện dáng vẻ Lâm Vũ Chân, hận không thể lập tức lột sạch cô ta hung hăng chà đạp một phen.
Con đàn bà khốn nạn, lại dám từ chối tôi, đến lúc quỳ trước mặt tôi kêu thảm coi cô còn dám không! Lúc này.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân vẫn đang ăn cơm ở nhà hàng Kim Ngọc.
Lâm Vũ Chân thấy Giang Ninh không ăn gì, chỉ nhìn chằm chằm mình thì hơi ngài ngại.
“Sao cứ nhìn chằm chằm em vậy” Lâm Vũ Chân đỏ mặt: “Ăn nhanh lên, ăn xong thì về làm việc” “Anh đang nghĩ, thành lập Lâm thị mới làm em mệt như vậy, có phải sai rồi không” Giang Ninh nói: “Anh không muốn em mệt quá” “Giang Ninh” Lâm Vũ Chân buông bát đũa, trên mặt đầy nghiêm túc: “Em không kiếm tiền, sao có thể trả ơn cho anh?” “Không cần trả” “Không được!” Lâm Vũ Chân kiên quyết lắc đầu: “Nợ của anh, em nhất định phải trả, mẹ em nói với em rồi, không thể làm lỡ chuyện của anh, cho nên anh không cần cảm thấy áp lực gì cả, lúc nào đến thời cơ thích hợp muốn huỷ hôn ước thì anh nói với em một tiếng là được” Cô không cho Giang Ninh cơ hội nói chuyện.
“Em biết anh rất giàu cũng không phải người thường, anh có thể giúp nhà chúng em, em thật sự rất cảm kích, nhưng em… không xứng với anh” Giang Ninh không nói gì mà vẫn nhìn chằm chằm ào Lâm Vũ Chân, đột nhiên bật cười.
Không khí nghiêm túc nặng nề lập tức bị phá tan.
“Anh cười cái gì chứ!” Sắc mặt Lâm Vũ Chân càng đỏ hơn, cô không dễ gì mới nghiêm túc nói chuyện như vậy.
“Không có gì, em nói gì anh cũng nghe, nhưng trước đó thì em vấn là vợ anh Giang Ninh hít sâu một hơi: “anh sẽ luôn bảo vệ em” Ánh mắt đó đầy dịu dàng, Lâm Vũ Chân nhìn mà rối như †ơ vò.
Cô liền đứng dậy tránh né ánh mắt của Giang Ninh: “Em ăn xong rồi! Chúng ta về làm việc thôi!” Đưa Lâm Vũ Chân về công ty xong, Giang Ninh ngồi ở phòng làm việc của phòng bảo vệ dưới lầu.
Hoàng Ngọc Minh đến rồi.
Trong tay anh còn cầm một tờ giấy mời.
“Đại ca, người đến không có ý tốt” Hoàng Ngọc Minh biểu cảm nghiêm túc, không có chút ý đùa cợt.
“Em nghe theo sắp xếp của anh, bỏ hết mấy sản nghiệp màu xám đó, bị mấy lão đại cướp đi, chúng tưởng bản thân lời rồi, kết quả lần này bên trên có hành động sấm sét khiến chúng tổn thất nghiêm trọng!” Không chỉ tốn thất tiền tài mà còn mất không ít người, bao gồm hai người có địa vị rất cao đều đã bị bắt.
Bây giờ chúng đều cho rằng Hoàng Ngọc Minh cố ý bây chúng! Tất cả lửa giận đều trút hết lên đầu Hoàng Ngọc Minh! “Chúng đổ món nợ này lên đầu chúng ta rồi” Hoàng Ngọc Minh đưa giấy mời cho Giang Ninh: “Tối nay muốn em đến Đông Hồ Lâu ngồi.” Trong lòng anh biết đám người đó nhất định không khách khí với bản thân, hoàn toàn là đến vì báo thù.
“Cậu sợ à?” Giang Ninh không nhìn giấy mời, nhìn chăm chăm vào Hoàng Ngọc Minh.