Một đêm bình yên.
Một đám người rồng rắn kéo đến Đông Hải, nhưng lại không có tin tức nào được truyền ra.
Những người nhìn chảm chảm vào Đàm thị, vào Đông Hải, đợi nguyên một đêm, nhưng kết cục lại chẳng đợi được gì cả.
Tựa , Hy ‘chỉ đang đế nề ni đám người đi dạo xung quanh rồi lại quay về Bắc Sơn, không có xung đột với bất cứ người Đông Hải nào, Điều này khiến cho những đại gia tộc ở Phương Bắc đều sững sờ.
Rõ ràng là không dám tin.
Sao lại có thể như vậy?
Đàm thị phô trương thanh thế, chín cao thủ cấp bậc tông sư cùng hành động, tựa như một quả bom oanh tạc trong nước, nhưng lại không có một gợn sóng nào nổi lên.
Đập mạnh xuống nhưng lại nhấc lên nhẹ nhàng.
“Không gặp!”
Trong nhà họ Đàm vang lên tiếng Đàm Hưng quát to: “Tôi không thấy ai cả!”
“Người nào đến thăm dò chuyện của Đông Hải thì Đàm Hưng tôi sẽ không trả lời!”
Ông ta không ngờ, trời vừa sáng đã có nhiều người đến thăm dò tin tức như vậy, rốt cuộc là Đông Hải, mối quan hệ của Đàm thị và Đông Hải đã có chuyện gì xảy ra.
Nhưng bọn họ thật lòng quan tâm đến Đàm thị sao?
Chó mát Đàm Hưng đã bát đầu tin lời Giang Ninh nói rồi.
Chỉ e Đàm thị đã nát đến tận xương.
Người của tám chi mạch, có mấy người thật lòng suy nghĩ đến danh dự của Đàm thị?
Có lẽ chẳng có ai cả!
Ông ta giận điên lên!
“Đàm tổ, hiện giờ bên ngoài đều đang đồn đại, Đàm thị sợ Đông Hải, không dám đòi lại công bằng!”
“Đàm tổi Ông để chúng tôi đi đi! Sống hay chết tôi cũng không quan tâm, nhưng không thể để người ta coi khinh Đàm thị được!”
“Tôi xin quyết chiến!”
Người của tám chi mạch đều ở ngoài nhà thờ họ, đồng thanh hét.
“Cút hết về đây, ai dám nói thêm một câu thì cuốn xéo khỏi Đàm thị!”
Đàm Hưng không nể nang gì ai cả.
Sắc mặt ông ta sầm xuống, tức giận hét lên khiến họ chỉ đành phải hậm hực rời đi.
Nhưng những người đến thăm dò tin tức vẫn không ngừng lại, đại gia tộc phương Bác liên tục nghe ngóng từ những nguồn tin khác nhau.
“Thật đúng là nực cười”
Đàm Hưng hừ lạnh: “Đàm Hưng tôi mất mặt thì có là gì, nếu như người của Đàm thị đến Đông Hải hết, vậy thì đừng mong có một người sống sót rời khỏi đó!”
Chưa nói đến thực lực của Giang Ninh cường hãn đến độ nào, cũng không nói đến đám mười mấy người của Anh Cẩu, kỹ xảo chiến trận hiếm thấy kia, chỉ cần đám quần chúng phổ thông vây quanh bảo vệ Giang Ninh thôi thì bọn họ đừng mơ tưởng chiếm được bất cứ thứ gì của Đông Hải!
Hiện giờ, chuyện khiến ông lo lắng hơn cả đó là vấn đề nội bộ của Đàm thị.
Hiển nhiên là Giang Ninh đã đúng, Đàm thị xuất hiện vấn đề, không chỉ có một mình Đàm Phong, mà trong Đàm thị, sâu mọt còn quá nhiều.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ ngày càng nghiêm trọng.
Còn chưa “tống” được đám mọt này ra thì còn chưa xong chuyện.
Ánh mắt Đàm Hưng lạnh lẽo, nhưng rất kiên quyết: “Mình cả bó tuổi thế này, mất mặt thì cũng mất luôn rồi còn sợ gì nữa? Nếu như Đàm thị bị huỷ trong tay mình, thì mình mới chính là tội đồ của Đàm thị! Hừ!”
Ông ta lập tức hạ lệnh, không cho phép người của Đàm thị ra ngoài.
Ông ta biết chắc chán vẫn còn người tiếp xúc thân mật với những đại gia tộc Phương Bắc, hiện giờ phải xem xem, sâu mọt trong nội bộ Đàm thị rốt cuộc là ail Bên Đông Hải không có động tĩnh gì, Đàm thị cũng không có phản ứng.
Điều này khiến cho những kẻ vẫn đang hóng tin như lọt vào sương mù.
Muốn lấy tin tức từ bên Đông Hải, hiển nhiên là không thể, bọn họ chỉ đành phải nghĩ cách ở chỗ Đàm thị bên này.
Lúc này.
Mấy người mặc trang phục màu đen đang quỳ một chân báo cáo chỉ tiết tình hình Đàm thị đến Đông Hải cho.
người ngồi đằng sau tấm màn mỏng.
“Vậy sao, chín cao thủ cấp bậc tông sư đến Đông Hải, nhưng lại không có động tĩnh gì?”
Người đằng sau tấm màn mỏng hờ hững cười: “Đây đúng thật là chuyện lạ.”
“Không còn sót gì sao?”
“Không có, người của Đàm thị đều quay về Bắc Sơn rồi, không thăm dò được tin tức gì cả, chủ nhân, có cần thăm dò tiếp không?”
Người đứng đằng sau Đông Hải, trước đây vẫn còn rất huênh hoang, lần này lại không lộ diện, tựa như biết được có người âm thầm lợi dụng Đàm thị để thăm dò hắn.
“Tiếp tục thăm dò”
Người đằng sau tấm màn nói: “Các người có thể dùng hết tất cả mọi thủ đoạn, chỉ cần đào hết được thông tin của người đó lên là được”
“Vâng!”
Mấy bóng người nhanh chóng biến mất.
Phương Bắc lúc này đang cuồn cuộn sóng trào, cái danh vùng đất cấm Đông Hải đã lan xa.
Mà cái tên Giang Ninh cũng vang lên bên tai không ít người.
“Giang Ninh? Anh nói cái người gần đây nổi danh kia tên là Giang Ninh?”
Long Linh Nhi nhìn thư ký của mình, vẻ mặt hân hoan: “Anh ấy ở Đông Hải!”