Tám vị cao thủ Phương Bắc vừa tiến vào Đông Hải đã bị bại lộ.
Trong tình báo của quản gia Triệu, bọn họ tựa như những kẻ không mặc gì, trống trơn.
Thực lực, mạnh yếu, tất cả mọi thông tin đều được quản gia Triệu nắm trong lòng bàn tay, mà những tin tức này.
khiến cho chúng không còn bí mật nào nữa, toàn bộ đều lồ lộ trước mặt đám anh Cẩu.
Ham muốn giết người không ngừng trào dâng.
Đêm nay, mưa càng rơi càng lớn.
Không có ai ra ngoài, chẳng mấy chốc vết máu trên đất đã được rửa trôi sạch sẽ.
Tám đại cao thủ, không dậy lên cơn sóng nào, thậm chí là những gợn sóng lăn tăn cũng chẳng thấy.
Bọn họ tựa như đi vào một vùng đầm lầy bí mật, sau khi vào thì mai danh ẩn tích.
Hừng đông sắp lên.
“Mưa mãi không ngừng”
Quản gia Triệu nói.
Lâu lắm rồi Đông Hải chưa có một trận mưa cả đêm như vậy.
Mưa có thể quét sạch bụi bặm, Đông Hải như thể được.
khoác lên một bộ quần áo mới, cũng khiến cho người khác thấy được Đông Hải chỉ đang khoác lên một vỏ bọc tựa như yếu ớt, nhưng sâu bên trong lại mạnh mẽ đến nhường nào!
“Đúng vậy, mưa bên này mà ngừng, thì Phương Bác bên kia chắc sẽ có mưa thôi”
Hoàng Ngọc Minh thản nhiên nói: “Uống trà cả đêm, lúc này lại không thấy mệt”
Vậy thì đừng ngủ nữa, lát nữa còn có hoạt động cát băng khánh thành, hạng mục xử lý nước bẩn ở ngoại ô đã hoàn tất , người dân ở đó cuối cùng cũng có thể không bị nước bẩn ảnh hưởng đến cuộc sống nữa”
Nhắc đến đây, mắt Hoàng Ngọc Minh sáng lên.
“Ừm, tôi đi thu xếp, qua đó sớm một chút, còn anh thì sao?”
“Tội phạm quá nhiều, nhà lao không đủ chỗ, bên lão.
Trương nói phải xây thêm một cái, tôi đi giúp hắn tính toán”
Quản gia Triệu cười nói.
“Cũng không cần đâu, tội phạm ở Đông Hải sẽ dần dần biến mất”
Hai người nhìn nhau cười rộ lên.
Hai người đàn ông tựa như đã tìm được niềm hứng thú của bản thân rồi.
Nhà họ Tống đợi người cả một đêm cũng không ngủ.
Bọn họ đang đợi.
Đợi tin tức từ Thịnh Hải, trong mắt nhà họ Tống và nhà họ Thiết, Thịnh Hải quan trọng hơn Đông Hải, vì vậy bọn họ không quan tâm Đông Hải.
Đương nhiên, Đông Hải lần này cũng sẽ bị giải quyết, †ám đại cao thủ, đủ để san bằng khu vực Đông Hải.
“Trời sáng rồi”
La Vĩnh Kiền ngẩng đầu nhìn, bên ngoài trời đã dần sáng lên, vậy thì mọi chuyện có đã kết quả.
Ngồi cả một đêm, ông ta cuối cũng cũng bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt.
Hai nhà họ Tống và nhà họ Thiết liên thủ với nhau, chắc chắn phải tính toán đến mọi phương diện, chắc chắn sẽ không có sơ hở.
Thế giới ngầm ở Thịnh Hải, bị hai nhà cướp phần, nhưng tỉnh thành Thiên Hải cũng sẽ quay về tay ông, khiến cho.
nhà họ La chết đi sống lại một lần nữa, trở lại thời kỳ huy hoàng.
Cũng có thể mượn cơ hội này thận cận hơn với hai nhà họ Tống và nhà họ Thiết, tương lai đáng mong đợi.
“Chúc mừng hai vị”
Tống Cương cười, chắp tay: “Từ nay, tài nguyên ở Thiên Hải lại quay về thuộc quyền sở hữu của hai nhà rồi, chia thế nào, hai người tự mình bàn bạc là được”
Gia chủ nhà họ Tề lập tức đứng lên: “Lần này cảm ơn Tống thiếu!”
“Ơn đức này nhà họ Tề sẽ mãi ghi trong lòng! Tương lai lúc Tống thiếu bước lên vị trí gia chủ, nhà họ Tề sẽ gửi quà đến”
Tống Cương xua xua tay: “Khách sáo rồi”
g Cương vẫn còn trẻ, có rất nhiều chuyện phải học mấy vị trưởng bối, tương lai sau khi tôi trở thành gia chủ nhà họ Tống, hi vọng mọi người sẽ cùng hợp tác, chúng †a sẽ bước lên một tầng cao mới!”
Giọng anh ta sang sảng, toàn thân toát lên khí thế của một gia chủ!
“Chúc mừng”
Gia chủ nhà họ Thiết cũng cười, chắp tay nói: “Cậu tài cao hơn người, tương lai nhà họ Tống có cậu, chắc chắn sẽ một bước lên mây, tiến thêm một bước nữa, đến lúc đó đừng quên nhà họ Thiết đó”
“Chú Thiết nói đùa, Tống Cương vẫn còn nhỏ, còn phải học tập nhiều”
Tống Cương khiêm tốn nói, nhưng cũng không hề che.
giấu vẻ mặt đắc ý: “Lần này lấy lại được Thịnh Hải, giống như trước đây hai nhà chúng ta đã nói, mỗi người một nữa, chú nghĩ thế nào?”
Gia chủ nhà họ Thiết híp mắt lại, im lặng một hồi, nhìn chảm chằm Tống Cương không nói năng gì.
Ông ta vốn nghĩ muốn tranh thủ lấy phần nhiều hơn, dẫu sao dựa vào thân phận của ông ta, tự mình ra mặt có tác dụng rất lớn đối với lần liên thủ này.
Nếu không, chỉ với Tống Cương, chỉ e sẽ không thể làm cho nhà họ Tề và nhà họ La yên tâm, giao cao thủ nhà họ ra cho anh ta.
“Như vậy cũng tốt”
Im lặng một hồi, thấy Tống Cương vẫn duy trì nụ cười, không có ý định lui bước, gia chủ nhà họ Thiết gật đầu.
Bốn đại gia tộc đã bát đầu chia chác chiến lợi phẩm.
La Vĩnh Kiền hơi hưng phấn, gương mặt đỏ lên.
Trong một tháng ngắn ngủi, nhà họ La gặp khó khăn, liên tiếp chịu đả kích, tổn thất không nhỏ, lại còn trở thành trò cười của Phương Bắc.
Nhưng lần này, lấy lại tỉnh thành Thiên Hải một lần nữa, cho dù chỉ một nửa, vậy cũng quá đủ rồi.
Ông ta thấy may mắn vì mình đã kiên trì, hợp tác với nhà họ Tống, đó là lựa chọn đúng đắn nhất của ông.
“Đợi tin tức”
Tống Cương ngồi xuống, nhắm hờ mắt: “Hiện giờ chỉ cần đợi tin tức mà thôi: Bốn người cùng ngồi xuống.
Gia chủ nhà họ Thiết và Tống Cương tỏ vẻ rất trầm ổn, tựa như những thắng lợi này đối với họ mà nói chẳng là gì cả, món hời lớn như vậy, chấn động các đại gia tộc Phương Bắc, nhưng trong mắt họ thì tính là gì đâu?
Gia tộc hào môn tương lai, nhất định sẽ có tên nhà họ Thiết và nhà họ Tống.
Còn gia chủ nhà họ Tề và La Vĩnh Kiền thì hơi nôn nóng.
Vẻ mặt không che giấu.
Lúc này rất muốn nghe được tin tức, sau đó lập tức phái người đi lấy thành quả tháng lợi.