Rầm rầm rầm!
Mười mấy người vây giết, hai người nhà họ Tống hoàn toàn không có lực phản kháng.
Bọn họ không ngờ, câu trả lời của Hoàng Ngọc Minh lại cứng rắn đến như vậy!
Hai người bị kéo đi, Hoàng Ngọc Minh hờ hững nói: “Vứt chúng về lại nhà họ Tống, thuận tiện gửi chút đặc sản Đông Hải cho chúng; nói với chúng;Đông Hải đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, høan nghênh khách phương xa đến ˆ thăm”
Hừ, không biết sống chết, lại còn muốn quyền điều khiển Đông Hải?
Trên đời này lại có kẻ tham lam đến vậy, nếu như chúng biết, người đứng đẳng sau Đông Hải này là Giang Ninh, thì không biết những kẻ tự xưng là đại gia tộc kia có sợ đến tự sát tập thể không nữa?
Anh đi Phương Bắc một chuyến làm vài chuyện với A Phi, đi một ngày đàng học một sàng khôn, trời đất bao la, mà Giang Ninh cũng mạnh mẽ vô cùng.
Trong nước chỉ là một góc của tảng băng trôi, Giang Ninh mạnh đến mức nào cho dù là A Phi cũng không biết.
Dám đến Đông Hải, thì sẽ giết đến khi bọn bây chết khiếp mới thôi!”
Hoàng Ngọc Minh nói.
Vùng đất cấm Đông Hải nơi mà bọn họ dùng cả tính mạng để bảo vệ, không cho phép kẻ nào giở thói ngang ngượ!
c Thi thể hai người nhà họ Tống được xếp ở ngoài cửa nhà họ, trên người có để đặc sản Đông Hải mà Hoàng Ngọc Minh đặc biệt chuẩn bị cho họ—-Mười mấy bộ áo liệm.
Vừa đủ nhân số nhà họ Tống.
“Choang!”
Tống Cương vung tay hất tách trà trên bàn xuống, loảng xoảng rơi vỡ đầy đất.
“Há lại có lý như vậy!”
Anh ta phẫn nộ: “Đây là sỉ nhục nhà họ Tống! Đây là đang sỉ nhục đại gia tộc Phương Bác!”
“Hay cho câu dám đến liền giết! Hoàng Ngọc Minh mày mạnh mồm lắm!”
Tống Cương giận điên lên, nghiến răng ken két, ngọn lửa phân nộ bùng lên.
Nhất là khi nhìn thấy “đặc sản” Đông Hải mà Hoàng Ngọc Minh gửi đến, mười mấy bộ áo liệm, mẹ nói còn dám nói là “đặc sản”?
Rõ ràng là đang cảnh cáo nhà họ Tống, nói nếu như nhà họ Tống dám đến Đông Hải, vậy thì sẽ khiến cho nhà họ Tống biến mất triệt để!
“Đại thiếu gia, tin tức đã truyền ra rồi, nếu chúng ta không làm gì, vậy thì mặt mũi coi như vứt sạch”
Thuộc hạ của anh ta cũng giận chẳng kém, không ngờ Hoàng Ngọc Minh lại dám to gan như vậy, lại còn nói đợi nhà họ Tống đến, đây rõ ràng là lời khiêu chiến mà.
Vốn Tô Cương không có dự định ra tay thật, dẫu sao nếu dễ dàng đạt được hết thảy những gì anh ta muốn sẽ càng thể hiện rõ trí tuệ của anh ta.
Nhưng hiện giờ, không ra tay không được.
Tin tức đã truyền hết ra ngoài, không ra tay, vậy thì chứng minh nhà họ Tống sợ!
Anh ta sợ cái Đông Hải cỏn con đó sao?
“Phô trương thanh thế, tưởng tao không hiểu ý đồ của bọn mày sao?”
Tống Cương cười lạnh, khuôn mặt đầy sát khí: “Nếu chúng tự tìm chết, vậy thì đứng trách tao không khách khít”
“Tao vốn định chiếm trọn Thịnh Hải, nhưng giờ xem ra, nhất định phải cát ra một chút rồi, nhưng mà cũng chả saol”
Tống Cương nói ngay lập tức: “Nói cho mấy nhà khác biết, tôi đồng ý điều kiện của họ!”
“Vâng!”
Bốn đại gia tộc, bốn đại gia tộc ở Phương Bắ!
c Ngoài nhà họ Tống, còn có nhà họ Thiết, nhà họ La và nhà họ Tềt!
Nhà họ Tống và nhà họ Thiết trước đây đều đóng ở Thịnh Hải, một nhà hỗ trợ cho nhà họ Tả, một nhà hỗ trợ nhà họ Tô, nhưng không ngờ, đến cuối cùng lại để nhà họ Cao chiếm hời.
Hai nhà bọn họ, chưa nói đến chuyện tổn thất không nhỏ, mà lớn hơn là chuyện mất đi tài nguyên thế giới ngầm Thịnh Hải.
Nhị thiếu gia nhà họ Tống Tống Thành thậm chí còn chết ở Thịnh Hải!
Còn nhà họ La thì không cần nói nữa, tổn thất ở tỉnh thành Thiên Hải khiến cho họ chịu đả kích lớn, nhất là tên điên Tàn Kiếm kia, lại khiến cho nhà họ La không thể khôi phục lại nguyên khí trong một thời gian ngắn.
Còn nhà họ Tề, con gái đầu nhà họ Tôn ở Kiến Châu, Tôn Kiêu Kiêu gả vào nhà đó, có thể nói là anh em rể với ‘Tống Cương nhà họ Tống, đương nhiên cũng không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Bốn đại gia tộc, liên thủ đi đánh giết thế giới ngầm Đông Hải, chẳng lẽ lại không phải là cơ hội tốt?
Đơn giản chỉ là tài nguyên dâng đến tận miệng!
Không cầm, vậy thì có lỗi với bản thân quát “Các vị!”
Người của bốn đại gia tộc, đang tập trung với nhau.
Rất ít khi có cơ hội để họ có thể ngồi cùng nhau như thế, cái vùng đất cấm Đông Hải chó má kia, coi như cũng đủ tự hào.
‘Tống Cương nhìn một vòng, nhìn gia chủ của mấy đại gia tộc, như thể đã coi mình là gia chủ của nhà họ Tống, giọng điệu nói chuyện đã tỏ vẻ địa vị bình đảng.
“Chắc các vị cũng biết Đông Hải rồi nhỉ?”
“Khoảng thời gian này, vùng đất cấm Đông Hải tiếng tăm lừng lãy, nổi lên như cồn!”
Tống Cương nhìn gia chủ nhà họ La, La Vĩnh Càn: “La gia chủ, tỉnh thành Thiên Hải vốn là thuộc về nhà họ La, tên họ Phó chết rồi, khoan nói đến chuyện mất đi thế giới ngầm ở tỉnh thành, cái đáng nói ở đây là chúng còn khiến cho nhà họ La chịu tổn thất trầm trọng, thù này, các người có muốn báo hay không?”