Cùng lúc đó, Thịnh Hải gió êm sóng lặng.
Lần này nhà họ Cao lấy sức lực như sấm vang chớp giật trực tiếp giết chết cậu hai nhà họ Tống, làm cho người phương bắc đều phải kiêng ky.
Trong thời gian ngắn, không ai còn dám tiến vào Thịnh Hải. Ai cũng biết, tới vào lúc nhà họ Cao muốn lập uy thì chẳng khác nào muốn chết.
Cho dù có thể tiêu diệt nhà họ Cao thì cũng phải trả giá đắt, thật sự chẳng đáng để làm vậy, thậm chí có thể làm lợi cho người khác: Tất cả đều có nhà họ Cao xử lý nên Giang Ninh lại vui vẻ thanh nhàn.
Hắn vốn không muốn lãng phí quá nhiều sức lực vào bên này, hắn cũng không có nhiều thời gian như vậy.
“Vợ ơi, anh đói rồi”
Giang Ninh thấy Lâm Vũ Chân ở trong phòng sách sắp xếp tài liệu đã lâu, khẽ xoa bụng, không nhịn được nói: “Chúng ta đã đi qua hết mấy chỗ có đồ ăn ngon ở Thịnh Hải này rồi. Bây giờ anh thật sự rất nhớ món ăn mẹ nấu”
Hắn không nói còn tốt, vừa nói thì bụng Lâm Vũ Chân cũng kêu ọc ọc.
Trong đầu cô nghĩ tới món ăn Tô Mai nấu lại sảp không chịu nổi nữa.
“Anh rể, anh đừng nói nữa được không?”
Tô Vân ngồi bên cạnh thèm ăn tới mức sắp khóc rồi: “Em muốn quay về Đông Hải, em muốn về nhà! Ăn món ăn của cô và mẹ em nấu cơi”
“A Cẩu! Đưa truyền kỳ của tỉnh quay về Đông Hải!”
Giang Ninh lập tức hô lên.
Hắn ước gì cô nhóc xảo quyệt này mau cút đi, mỗi ngày ở đây làm bóng đèn, thật không có mắt quan sát gì cả.
Tô Vân nghe vậy thì lập tức nhảy xuống khỏi sô pha, tội nghiệp chạy đến trước mặt Lâm Vũ Chân, trừng mát nhìn Giang Ninh.
“Chị! Em nói chơi thôi. Chị ở Thịnh Hải cần người ở cùng, em không yên tâm, phải ở cùng với chị!”
Ở Thịnh Hải có ăn có uống có chơi, còn có truyền kỳ Thịnh Hải Cao Bân thỉnh thoảng trao đổi cảm giác làm truyền kỳ, cô bé chạy đâu đi tìm được nơi chơi vui như vậy chứ?
Cho dù mỗi ngày ăn đồ ăn ship tới, Tô Vân cũng cam tâm tình nguyện!
Giang Ninh hừ một tiếng, không để ý tới Tô Vân. Dù sao.
cô nhóc này không phải là người bình thường, có quỷ mới biết được cái gọi là trái tim thiếu nữ khó đoán tới mức nào.
“Cốc cốc cốc.”
Cửa phòng mở ra, Hoàng Ngọc Minh đi tới.
Anh chào hỏi mấy người Lâm Vũ Chân rồi đi tới trước mặt Giang Ninh.
“Đại ca, bên Đông Hải có chút tình hình”
Vẻ mặt Giang Ninh lập tức nghiêm lại, không tiếp tục cười đấu võ mồm với Tô Vân nữa.
“Đi thôi, mèo tham ăn, chúng ta tạm thời đi qua xem thử có món gì ngon không.”
Lâm Vũ Chân rất hiểu chuyện, biết Hoàng Ngọc Minh có việc muốn nói với Giang Ninh nên khẽ gật đầu với hán và dẫn theo Tô Vân đi ra ngoài trước.
Giang Ninh ngồi ở trên sô pha, rót cho Hoàng Ngọc Minh một chén trà.
“Tình hình thế nào?”
“Người của nhà họ Tống ở phương bắc đến, đi thẳng tới Đông Hải tìm em”
Hoàng Ngọc Minh cảm thấy có chút buồn cười, đặc biệt là thái độ cao ngạo này của người nhà họ Tống hình như: còn chưa biết rõ tình hình: “Với bên ngoài, người năm giữ giới xã hội đen Đông Hải trong tay là em. Không rõ nhà họ Tống nhận được tin tức từ đâu ra, biết chấn động ở Thịnh Hải có liên quan tới vùng đất cấm Đông Hải chúng ta nên trực tiếp tìm tới.”
“Cậu cả nhà họ Tống, Tống Cương muốn làm giao dịch với chúng ta, hoặc nói là cho chúng ta một cơ hội.”
Giang Ninh cười.
Cho hắn một cơ hội à?
Trên đời này lại có mấy người dám nói lời cho Giang Ninh hắn một cơ hội chứ?
Từ trước đến nay đều là Giang Ninh hắn cho người khác cơ hội!
“Cơ hội gì?”
Giang Ninh hỏi.
“Để cho chúng ta có cơ hội tiến vào phương bắc, trở thành gia tộc lớn.”
Bản thân Hoàng Ngọc Minh cũng có phần không nhịn được, phì cười: “Nhưng điều kiện trước tiên là muốn chúng ta nhường lại thế giới ngầm ở Thịnh Hải, hơn nữa thậm chí còn phải trao cho bọn họ nắm một nửa quyền khống chế vùng đất cấm Đông Hải!”