Thực lực không tồi, Giang Ninh né người tránh, có lẽ đã đoán được thực lực của hai kẻ này gân như tương đương với Cao Bân, nhưng để đến được tông sư vẫn còn cách một khoảng rất xa.
Trên thế giới này, người có thân thủ tốt rất nhiều, gần đạt được cấp bậc tông sư cũng không ít, nhưng có thể xưng là tông sư chỉ có mấy người.
Kém chút thôi đã như trời với đất.
Ngay cả tông sư; Giang Ninh đụ là giết, huống chi những kẻ tôm tép này.
“Rắc..”
Giang Ninh bỗng giơ tay ra, tóm chặt bàn tay đang câm dao găm của kẻ đó, hơi dùng sức, vẻ mặt người đó lập.
tức trắng bệch, gã cảm thấy xương gã đã vỡ vụn rồi.
Lại còn là cái loại đau đớn từ từ vỡ vụn!
“Người nhà họ Tống, ai đến đây?
Giang Ninh không vòng vo, hỏi thẳng.
“Tôi không hiểu anh nói gì!”
“Vậy sao”
Giang Ninh cười: “Tao chỉ muốn biết, nhà họ Tống muốn để ai chết trong tay tao thôi”
Nghe vậy, sắc mặt người đó càng thêm tái, sợ hãi trong ánh mắt không gì che giấu nổi.
Mạnh quát Hai người đó cũng được coi là hai cao thủ thực lực mạnh nhất trong nhà họ Tống, nhưng đứng trước mặt Giang Ninh, lại tựa như bọn nhãi nhép, sao…sao có thể?
Lễ nào Thịnh Hải ngoạ hổ tàng long, còn có cao thủ mà đại gia tộc ở Phương Bắc bọn họ không biết!
“Mày…ngông cuồng!”
“Rác!”
Giang Ninh dùng sức, cứ thế mà bẻ gây cánh tay của người đó!
⁄A.
“Ngông cuồng hay không, giờ mày biết chưa?”
Nói xong, Giang Ninh vung tay đập vào cổ đánh ngất gã.
Hắn nhìn đường dây bị gã lôi ra, hừ một tiếng.
Nếu như để chúng thành công, vậy thì buổi biểu diễn hôm nay sẽ gặp rác rối to.
“Soạt!”
“Soạt!”
Mấy người lão Bát tiến vào.
“Mang đi, hỏi thứ mà chúng muốn là gì, những cái này các cậu khá rành”
“Đại ca yên tâm”
Mấy người lão Bát lập tức lôi hai kẻ đó đi.
Bên ngoài, buổi biểu diễn hết sức thuận lợi.
Bầu không khí ở hội trường khiến người ta như phát điên.
Tiếng hò reo, âm thanh đinh tai nhức óc vang vọng kháp sân vận động.
Vốn Tôn Lâm Lâm đến chỉ vì muốn tận mắt nhìn thấy Diệp Khinh Vũ bị huỷ hoại lúc này cũng bị bầu không khí ở hiện trường lây nhiễm, kinh ngạc vì Diệp Khinh Vũ lại được người ta yêu thích đến mức độ này.
Nghệ sĩ như vậy, nếu ở dưới trướng của cô ta thì không biết là sẽ kiếm được bao nhiêu lợi nhuận.
Đáng tiếc, Diệp Khinh Vũ sẽ bị huỷ hoại.
Dựa theo kế hoạch của ả, chính là bài hát này.
Bài hát này nhảy rất sôi động, lúc thiết kế sân khấu, khi mà âm nhạc lên đến cao trào sẽ phun sương mù bảy sắc cầu vồng.
Mà lúc đó, chính là lúc Tôn Lâm Lâm ra tay.
Đến rồi Khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã đến.
Khoé miệng Tôn Lâm Lâm nhếch lên, cười trên nỗi đau của kẻ khác, ả hơi ngẩng đầu nhìn Diệp Khinh Vũ đang biểu diễn trên sân khấu Dường như ả có thể nhìn thấy một ngôi sao đang lên, nhưng còn chưa bay đến đc nơi cao nhất thì đã bị rơi xuống.
“Diệp Khinh Vũ, đây là buổi biểu diễn cuối cùng của mày rồi”
Tôn Lâm Lâm tính toán, thầm đếm ngược.
“Ba, hai, một… tạm biệt!”
“Đoàng!”
“Đoàng!”
“Đoàng!”
Sương cầu vồng bay vọt lên trời, Tôn Lâm Lâm lại như nhìn thấy ánh lửa xông thảng đến hàng khán giả phía trên cùng.
Ả lại như nhìn thấy cả hiện trường bỗng chốc hỗn loạn, tiếng khóc gào, tiếng kêu cứu, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp sân vận động.
Nhưng cảnh tượng ả dự liệu lại không xuất hiện.
Bầu không khí ở hiện trường lại càng sôi động sau khi sương cầu vồng được bắn ra.
“Aaaal”
Thậm chí còn có fan hưng phấn đến ngất đi.
“Sao có thể?”
Sắc mặt Tôn Lâm Lâm tái đi: “Sao lại không xuất hiện!
Không thể nào!”