Làm tập đoàn Lâm thị không thể kinh doanh được ở Thịnh Hải à?
Cho dù là người đứng đầu ngoài thế giới ngầm của Thịnh Hải cũng không dám nói những lời đó đâu!
Tần Mục lấy đâu ra tự tin mà dám nói khoác không biết ngượng, xúc phạm tới Giang Ninh như vậy?
‘Vẻ mặt Vương Vĩ lạnh lùng, vô cùng tức giận.
Anh ta quay đầu đRẤ Tân Mục lại hoàn toàn không có ý cười nữa, lạnh lùng đến mức làm cho Tần Mục nhìn thấy, trong lòng cũng hốt hoảng.
“Nhà họ Tân uy phong gớm nhi!”
Vương Vĩ quát lớn: ‘Cậu Tân, là ai cho nhà họ Tân cậu có.
quyền lực lớn như vậy? Muốn làm cho tập đoàn Lâm thị không thể kinh doanh được ở Thịnh Hải à?”
“Tổng giám đốc Vương, không phải… Tôi không biết anh ta là bạn của anh..”
Tân Mục hơi hoảng.
Vừa rồi gã đã nghe được rõ ràng, Vương Vĩ gọi Giang.
Ninh là đại ca, hơn nữa nhìn thái độ của Vương Vĩ đối với Giang Ninh vô cùng cung kính, chỉ sợ không phải là quan hệ bình thường đâu!
Giang Ninh lại đứng ở đó không hề nhúc nhích, vẻ mặt thản nhiên như chẳng để ý tới chuyện gì.
Chỉ là một gã playboy Tân Mục như vậy, hắn thật sự sẽ không để ở trong lòng.
Hắn không so đo tính toán nhưng không có nghĩa là Vương Vĩ có thể tiếp nhận, ở nơi như Thịnh Hải này lại có người dám bất kính đối với Giang Ninh!
“Hừ, tôi ngược lại muốn xem thử nhà họ Tân cậu rốt cuộc có năng lực gì lại dám nói ra những lời như vậy!”
Vương Vĩ không khách sáo, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi tới số của văn phòng làm việc kia.
Cuộc gọi vừa được kết nối, Vương Vĩ trực tiếp máng.
“Ông vừa bảo đảm sẽ không có người nào tới tìm tôi đòi vé hòa nhạc nữa. Bây giờ cậu chủ nhà họ Tần tìm tôi đòi mười vé, vậy nhà họ Tân này không thuộc sự quản lý của ông sao?”
Phía đối diện chợt hít sâu một hơi.
“Còn nữa, nghe nói nhà họ Tần có quyền lực rất lớn, có thể khiến cho người khác không có cơ hội làm ăn buôn bán ở Thịnh Hải, đúng là uy phong thật đấy!”
Vương Vĩ cười lạnh một tiếng: “Không khéo, đại ca của tôi, anh ấy muốn làm ăn buôn bán ở Thịnh Hải!”
Cạch một tiếng, anh ta trực tiếp cúp máy.
Lúc này, người đàn ông trung tuổi bên kia điện thoại vừa mới thở phào nhẹ nhõm lại nhận được điện thoại của Vương Vĩ, ông ta đầu tiên là im lặng một lát.
Bất chợt, ông ta lập tức phản ứng lại.
Đại ca của Vương Vĩ à?
Còn có thể là ai nữa!
Chính là người có thể khiến phương bắc gọi điện thoại cho mình à?
Ông †a vừa nghĩ tới cuộc điện thoại nhận được ngày đó, vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc. Cuộc điện thoại đó lại có thể đại biểu cho rất nhiều điều.
“Người đâu!”
Ông ta lập tức quát: “Điều tra rõ ràng về nhà họ Tân đáng chết gì đó cho tôi, lập tức xử lý cho tôi!”
Lúc đó, tại phòng khách của hội trường bữa tiệc ở tầng tám khách sạn quốc tế Manhattan.
Tần Mục hơi bối rối.
Gã không biết Vương Vĩ gọi điện thoại cho ai, nhưng nghe giọng của Vương Vĩ thì hình như chuyện này đã ầm Tlớn rồi.
Người ở đầu điện thoại bên kia rốt cuộc là ai vậy? Vương Vĩ dám nói chuyện với ông ta à?
“Tổng giám đốc Vương…”
Hầu kết của Tân Mục chuyển động: “Tôi cũng không phải muốn xúc phạm anh, anh đừng nóng giận mà”
Vương Vĩ không nói chuyện, anh ta căn bản không muốn nói chuyện với Tân Mục nữa.
“Đại ca Giang, chuyện nhỏ này cũng không cần phiền tới phiền anh, cứ để tôi tới xử lý cho”
Giang Ninh khẽ gật đầu, không nói gì nữa. Hắn thật sự không có hứng thú đi xử lý chuyện này. Hắn đi thẳng về phía khu tiệc đứng, tìm Tô Vân để giao lưu về món ăn ngon.
Mà Tần Mục lại cười ngượng ngùng, không dám đắc tội Vương Vĩ.
Không phải chỉ là một tài xế sao, Vương Vĩ có cần tức giận như vậy không?
“Tổng giám đốc Vương…”
“Cậu đừng nói chuyện với tôi!”
‘Vương Vĩ cười lạnh một tiếng: “Cậu Tần, tôi đã từng cho cậu một cơ hội nhưng cậu không biết quý trọng, vậy cũng đừng trách tôi”
Anh ta vừa dứt lời, có mấy người mặc bộ vest màu đen từ ngoài lối vào đại sảnh đi tới. Bọn họ đi thẳng vào trong đám đông và bát Tần Long – ba của Tần Mục đi.
“Các người làm gì vậy? Các người bắt tôi làm gì!”
“Chủ nhiệm Tân, chúng tôi nhận được tố cáo, anh lợi dụng chức quyền trong tay đã bắt chẹt, vơ vét tài sản của rất nhiều doanh nghiệp, còn tuyên bố không để cho.
đối phương làm ăn kinh doanh ở Thịnh Hải. Bây giờ, chúng ta muốn tiến hành điều tra anh, mong anh hãy.
phối hợp!”