“Hì hì, giám đốc Cao hiểu tôi, tôi vừa gặp cô ấy ở cửa, cô ấy đi một chiếc Mercedes C-Class. Anh xem người đàn ông bên cạnh cô ấy kìa. Đó là tài xế của cô bình thường, tôi nghĩ chắc hẳn không phải là gia đình gì lớn”
Nhìn xe nhận người lại xem như là kỹ năng cơ bản nhất của đám người bọn họ.
Cao Thành không để ý lắm. Lấy thân phận và địa vị của anh ta bây giờ, muối người phụ nữ nàd mà không được?
Không đến mức phải tranh cướp với Tần Mục. Anh ta càng hưởng thụ cảm giác do thân phận và địa vị mang đến hơn.
“Ừ, không phải là gia đình gì lớn”
Có bên Cao Thành xác nhận, trong lòng Tân Mục cũng có thể vững tin hơn.
‘Gã cười một tiếng, nâng ly rượu lên ra hiệu nói: “Được, cảm ơn giám đốc Cao, hôm nào tới chỗ cũ, đàn em đây.
lại đãi khách. Tôi nghe nói bên kia mới chuẩn bị chút trò hay, giám đốc Cao nhất định sẽ thích đấy”
Cao Thành cười nhưng không nói gì nữa, lại đi chào hỏi với những người khác.
Mà Tân Mục hắng giọng một cái, bảo người phục vụ rót thêm rượu vang cho mình rồi đi thẳng về phía Lâm Vũ Chân.
“Này cô, xin chào cô.”
Tân Mục ra vẻ ga lăng, hơi cúi người có vẻ vô cùng lịch sự: “Không biết cô đây tên họ là gì, là người của nhà nào của Thịnh Hải vậy? Tôi là Tân Mục, nhà họ Tân”
Lâm Vũ Chân đang nhìn hai người Giang Ninh và Tô Vân thảo luận xem ăn gì trước, nghe bên tai truyền đến giọng nói mới quay đầu liếc nhìn. Đó là một người không quen biết.
Đối phương lịch sự như vậy, cô tất nhiên cũng phải lịch sự, khẽ gật đầu: “Chào anh, tôi họ Lâm, là tổng giám đốc của tập đoàn Lâm thị.”
“ẠP Tân Mục vừa nghe, trong lòng lại càng chắc chắn hơn.
‘Tập đoàn Lâm thị à?
Chưa từng nghe qua. Ở Thịnh Hải này, gã chưa từng nghe qua có doanh nghiệp lớn nào gọi là tập đoàn Lâm thị, xem ra quả nhiên không là gia đình gì lớn.
“Tập đoàn Lâm thị à, tôi đã nghe nói qua”
Nhưng trong miệng gã lại cười nói: “Cho dù chức vụ của ba tôi ở Thịnh Hải không cao lắm, nhưng người làm chuyện kinh doanh ít nhiều đều phải liên hệ với ba tôi.
Cô Lâm, chúng ta có thể làm quen một chút, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ trực tiếp tìm tôi là được rồi”
Giang Ninh và Tô Vân đứng ở bên cạnh, nghe Tân Mục.
mở miệng thì đều quay đầu nhìn lại.
Hai người lại đồng thời liếc mắt nhìn đối phương, lập tức hiểu rõ Tân Mục này có mục đích gì.
“Cảm ơn, chúng ta không quen biết. Cậu Tân khách sáo như vậy, làm cho tôi có chút ngượng ngùng”“
Lâm Vũ Chân mỉm cười.
Cô là người đơn thuần nhưng không ngốc.
“Gặp một lần thì lạ, hai lần sẽ thành quen, ba lần lại thành bạn bè rồi”
Tần Mục mỉm cười, còn bước tới gần một bước, chỉ cách Lâm Vũ Chân chỉ một bước chân: “Cô Lâm, tôi có thể mời cô nhảy một bài không?”
Không thể không nói, thủ đoạn Tân Mục xuống tay với con gái đúng là rất cao, không ngừng thu hẹp khoảng cách cho đến khi hai người có chút tiếp xúc thân thể, lại đi tiếp thì tất cả sẽ nước chảy thành sông.
Gã chưa từng bị thua bao giờ đâu.
Tân Mục đang muốn giơ tay ra nắm lấy tay của Lâm Vũ Chân, một bóng người đã cản ở trước mặt gã.
“Không được.”
Giang Ninh nói thẳng: “Muốn nhảy thì tìm người khác đi.”
Xem như mình không tồn tại à?
Tân Mục vừa nhìn lại lập tức nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, một người tài xế mà cũng dám ngăn cản mình à?
“Làm tài xế thì làm tốt công việc tài xế của mình là được rồi. Anh không có tư cách quản chuyện của chủ đâu”
Tần Mục cười khẽ một tiếng, trong giọng nói đầy vẻ xem thường: “Nếu bởi vậy mà khiến cô Lâm lỡ mất chuyện kinh doanh sau này, anh có gánh chịu được sao? Tránh ral”
Gã nói xong liền trực tiếp giơ tay, muốn đẩy Giang Ninh ra.
“Bốp!”
Giang Ninh càng không cần nói nhiều, giơ tay liền tát một cái, trực tiếp đánh cho Tân Mục lùi lại bốn năm bước mới đứng vững nổi.
“Anh…
Tần Mục giận dữ, ôm mặt, trên gương mặt đầy vẻ khó tin nhìn Giang Ninh. Gã không ngờ một tên lái xe thấp hèn cũng dám ra tay đánh mình!