Giang Ninh hít sâu một hơi.
“Nếu chị em giống như trước kia, nói không thích anh thật ra sẽ không sao, nhưng bây giờ chị ấy nói ba câu thì có tới năm câu không rời khỏi anh, tình hình lại hoàn toàn khác đấy”
“Anh rể, người đàn ông phải có trách nhiệm!”
Tô Vân than thở: “Đương nhiên, em sẽ giữ bí mật giúp anh*. Ẩ\ Zv 3 Giang Ninh lại thở hát ra một hơi.
“Vậy có phải anh nên thưởng một chút cho em hay không?”
“Ừ, anh đang suy nghĩ đưa thân phận truyền kỷ của tỉnh cho người khác.”
“Đừng nhai”
Tô Vân lập tức nhảy dựng lên, liên tục xua tay: “Được rồi, được rồi, em không giáo huấn anh nữa, nhưng bản thân anh phải cẩn thận một chút, tuyệt đối đừng… em không nói nữa!”
Cô bé nói xong lại nhanh chóng chạy về chỗ của mình, cảnh giác nhìn Giang Ninh, chuẩn bị tư thế tránh né bất cứ lúc nào.
Giang Ninh để tay xuống bàn trà Đầu hắn thật sự to ra. Sao mình lại đồng ý để cho cô.
nhóc tinh quái này đi cùng chứ? Cô bé cũng quá giỏi suy nghĩ lung tung quá.
Cô bé vẫn nên xem phim hoạt hình của nó thì tốt hơn.
“Em thành thật một chút, đừng có nói linh tỉnh. Nếu làm cho chị em khổ sở, cho dù em có là truyền kỳ của tỉnh thì anh cũng dám đánh nát mông emI”
Giang Ninh uy hiếp một câu rồi đứng dậy, cầm thư mời đi vào phòng sách.
Tô Vân võ bộ ngực còn chưa mấy phát triển, thở phào nhẹ nhõm.
“Không phải chỉ đùa một chút thôi sao? Lẽ nào em không nhìn ra được trong lòng chị Cao kia đều là kính nể, e sợ anh, sao có thể là người phụ nữ của được chứ”
Tô Vân hừ một tiếng.
Anh rể đáng sợ như vậy sao?
Không phải bình thường đều bị chị Vũ Chân và mình bắt nạt à? Anh ấy không đáng sợ như vậy đâu!
“Vợ à?”
Giang Ninh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra, khẽ nói: “Anh có làm phiền em không?”
Lâm Vũ Chân quay đầu, khẽ cười: “Không có đâu, sao vậy chồng?”
Cô đóng bản kế hoạch lại và khẽ xoa cái cổ, bản kế hoạch đã được sửa chữa gần xong, nhưng bây giờ còn có chút vấn đề.
Tập đoàn Lâm thị mới vào thị trường Thịnh Hải nên thật sự không rõ lám về tình hình ở đây, cô phải suy nghĩ tới ảnh hưởng của hoàn cảnh lớn, còn phải suy nghĩ tới cạnh tranh và hợp tác trong cùng ngành.
Quan hệ xã giao cũng là vấn đề.
Diệp Khinh Vũ ở giới giải trí thật ra không có quan hệ quá lớn với nghiệp vụ của tập đoàn Lâm thị, cô ấy muốn giúp đỡ cũng khó.
“Là cái này.”
Giang Ninh đưa thư mời cho Lâm Vũ Chân: “Có một người bạn tổ chức một bữa tiệc, mời rất nhiều doanh nhân địa phương ở Thịnh Hải. Anh đã kiểm tra danh sách, có rất nhiều người xem như cũng cùng ngành với tập đoàn Lâm thị chúng ta.”
Mắt Lâm Vũ Chân lập tức lại sáng lên.
Cô đang lo về điều này đấy.
Đây là buồn ngủ gặp chiếu manh à!
“Nhà họ Cao à?”
Lâm Vũ Chân nhìn phần ghi tên trên thư m quen mà.”
Không ngờ trên đó lại viết tên của mình. Nhà họ Cao này làm sao biết được mình tới Thịnh Hải, hơn nữa còn chủ động đưa thư mời tới?
“Bọn họ biết em mà”
Giang Ninh mỉm cười nói: “Tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị tiếng tăm lừng lẫy, tổng giám đốc Lâm của sản phẩm mới đang bán chạy, muốn người ta không quen biết cũng khó đấy”
“Anh chỉ giỏi dỗ em thôi!”
Lâm Vũ Chân hừ một tiếng, mặt ửng hồng lại càng thêm đáng yêu: “Vậy… em có thể đi sao?”
Thịnh Hải lớn này không có thể giống như địa phương bình thường, những thành phố như Đông Hải hoặc khu đông nam càng không thể so sánh được. Chỉ riêng doanh nghiệp đa quốc gia, Thịnh Hải đã chiếm hơn 30% số lượng trong cả nướ!
c Quả thật có thể nói là thành phố kinh tế lớn!
Tập đoàn Lâm thị ở trước mặt bọn họ chỉ có thể nói là bé nhỏ không đáng kể.
“Thư mời cũng đã đến, không đi thì chẳng phải là không nể mặt người ta sao?”
Giang Ninh nói.
Hắn thật ra cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi. Lâm Vũ Chân không phải là người không dám trêu chọc, càng không có ai có thể diện lớn đến mức Lâm Vũ Chân cần phải nể mặt!
Ông trời cũng không có tư cách này!
“Vậy cũng được.”
Lâm Vũ Chân cầm thư mời, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng: “Vậy em phải chuẩn bị thật tốt mới được. Đến lúc đó còn phải cảm ơn người ta đã cho em cơ hội này.”
Cô không biết, cô chịu đi chính là cho nhà họ Cao cơ hội.
Cô đứng lên, giơ tay ôm lấy cổ của Giang Ninh và hôn chụt một cái lên mặt hắn.
“Cảm ơn chồng! Anh đúng là thần may mắn của eml”