Thư ký cũng sẽ không khách sáo, trực tiếp quét luôn hai triệu, khóe mắt Tân Mục rõ ràng khẽ giật giật.
Nhưng vừa nghĩ tới hai triệu mua một mạng của mình, vẫn đáng giá!
Mẹ nó, thật sự có lời!
Còn là lời lớn nữa!
Mình rõ ràng là thiên tài mà! Z M1 à Ĩ Â 3 “Được rồi, vé đã rriua, tiền cũng thanh toán xong, Cậu Tần có thể đi”
Vương Vĩ cười híp mắt nói: “Mặc dù tôi là ông chủ của công ty, nhưng cũng quản lý việc bán vé. Nếu cậu Tân có bạn cũng cần loại vé VIP này thì cứ việc liên lạc với tôi”
“Cảm ơn tổng giám đốc Vương! Cảm ơn tổng giám đốc.
Vương!”
Tân Mục liên tục gật đầu khom lưng, làm gì còn dám ở lại thêm một phút nào nữa, lập tức xám xịt rời đi.
Bài học này đủ cho gã ăn cả đời, cho dù đến chết cũng tuyệt đối không muốn đắc tội công ty giải trí này nữa Phía sau Vương Vĩ này nhất định là có nhân vật lớn ngoài thế giới ngầm!
Nhà họ Tân gã không thể đắc tội nổi.
*Tổng giám đốc Vương, số tiền này xử lý thế nào?”
Thư ký thuận miệng báo một con số, không ngờ Tần Mục còn tự mình tăng lên gấp đôi.
“Nếu anh Giang ở đây.’ Vương Vĩ suy nghĩ một lát: “Cho các cô làm tiền tăng ca.”
Anh ta nói xong, bản thân khẽ gật đầu, bắt chước giọng điệu tiền nhiều khí lớn của Giang Ninh, lại càng thêm sùng bái ngưỡng mộ Giang Ninh.
Đây mới là đàn ông chứ, quá khí phách!
Ngày đầu tiên Giang Ninh đến Thịnh Hải, giới bên ngoài xã hội đen chấn động, không ít người bởi vì cứng rán đòi vé xem buổi hòa nhạc của Diệp Khinh Vũ mà phải nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc, trả cái giá vô cùng lớn, Vô cùng nặng nề.
Còn trong giới xã hội đen cũng kinh hồn bạt vía!
Đặc biệt là hai chị em Cao Á Lệ và Cao Bân, cho dù bên ngoài xem bọn họ thành vua của thế giới ngầm ở Thịnh Hải, nói Cao Bân là truyền kỳ của Thịnh Hải.
Nhưng hai người không dám có chút kiêu căng nào, ngược lại càng thêm cẩn thận giống như đi trên băng mỏng!
Bởi vì bọn họ từng tận mắt nhìn thấy người đàn ông Giang Ninh kia rốt cuộc khủng khiếp tới mức nào!
“Chị, hắn tới rồi!”
Nhà họ Cao, sắc mặt Cao Bân nghiêm trọng, căng thẳng lại có chút bất an.
Đổi lại thành trước đây, cho dù là đối mặt với nhà họ Tô và nhà họ Tả, hai cường giả gần với cấp bậc Tông sư này, Cao Bân cũng không hề căng thẳng.
Thậm chí cậu ta dám vung mạnh hai gậy sắt lại trực tiếp đập tới!
Nhưng bây giờ vừa nghĩ tới Giang Ninh, thậm chí chỉ nhắc tới tên Giang Ninh, cậu ta đã cảm thấy kính nể, e sợ, căn bản không áp chế được.
Gần như ngay lập tức, hình ảnh Giang Ninh ra tay đã xuất hiện ở trong đầu, cho dù là cậu ta cũng sẽ không khỏi có chút căng thẳng.
Đêm hôm đó quá mức chấn động!
Một quyền giết chết một người!
Đó đều là nhân vật cao thủ trẻ tuổi được nhà họ Tô và nhà họ Tả bồi dưỡng nhiều năm, sau này có thể làm rung chuyển hướng đi của Thịnh Hải.
Nhưng kết quả thì sao?
Ở trong tay của Giang Ninh, bọn họ còn chẳng sống nổi quá một giây!
Cao Bân có thể không kiêng ky được sao?
“Hoảng loạn cái gì chứ?”
Cao Á Lệ thật ra có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bây giờ cô ta là gia chủ nhà họ Cao nên phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm, không chỉ làm cho nhà họ Cao tiếp tục †ồn tại, còn phải khiến cho nhà họ Cao phát triển tốt hơn.
Không hề nghi ngờ, con đường mà cô ta lựa chọn là đúng.
Bắt chước theo hình thức giới xã hội đen Đông Hải, kiếm lời từ những đồng tiền sạch sẽ, làm càng nhiều chuyện tốt.
Cô ta phát hiện, sau khi làm như vậy thì thu nhập không hề giảm đi, trái lại còn có thể nuôi sống anh em phía dưới, còn có thể được sự tôn trọng.
Cao Á Lệ nghe nói qua, có một người quản lý phân khu vốn không tình nguyện thay đổi.
Nhưng một lần vác dầu gạo giúp một bác lớn tuổi sống cô đơn một hơi lên tầng bảy, bác gái ra sức rót nước cho.
anh ta, lau mồ hôi cho anh ta, giữ anh ta lại ăn cơm, còn quan tâm và cảm ơn các loại, đã khiến cho người đàn ông máu lạnh trước đây cầm gậy sắt trong tay, hung ác tàn nhãn phải bật khóc.
Mặc dù bây giờ mới chỉ cất bước, nhưng Cao Á Lệ biết, chỉ cần mình kiên trì làm tiếp thì nhất định sẽ càng lúc càng tốt hơn.
Đông Hải chính là ví dụ tốt nhất.
“Chỉ cần chúng ta không làm chuyện xấu, không làm chuyện sai lầm, kiên trì đi theo con đường đúng đắn, Giang Ninh sẽ không làm gì chúng ta.”
Cao Á Lệ rất bình tĩnh: “Hán vốn chẳng phải là người hung bạo tàn nhãn”
Cao Bân không nói lời nào.
Một quyền giết chết một cao thủ, như vậy còn không tính là hung bạo, vậy cậu ta vung hai cây gậy sắt, lại chẳng khác nào cô bé vung vẩy gậy phép.
“Cao Bân, em phải nhớ kỹ, là Giang Ninh cho nhà họ Cao chúng ta cơ hội, hiểu chưa?”
Cao Á Lệ nói vậy là đang nhắc nhở Cao Bân, cơ hội của bọn họ không phải là do dòng họ Cao phương bắc cho, mà là Giang Ninh bây giờ, còn có ba mình Cao Thắng Hải lựa chọn dùng cái giá đắt là tính mạng của mình để đổi lấy.
“Ừ, em biết.”
Cao Bân nặng nề gật đầu.
“Nếu Giang Ninh tới, vậy chắc hản người phụ nữ của hán cũng tới, chúng ta là chủ nhà cần phải tận tình đón tiếp.”
Trong mắt Cao Á Lệ lên một tia sáng, trong đó có chờ mong, cũng có tò mò, còn có một chút… không cam lòng rất nhỏ.