“Anh yên tâm, tôi đã nhấn mạnh, không người nào còn dám có hành vi này, nếu lại có lần thứ hai, tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, hi vọng tổng giám đốc Vương đừng.
tức giận”
“Không có, ông khách sáo rồi.”
Vương Vĩ vội nói, cổ họng chợt khô khốc: “Bọn họ đã trả lại hết vé rồi”
Nghe nói thế, trong điọng nói bên;kia rõ ràng có phần: bình tính lại, nhiều lần bảo đảm sẽ không xuất hiện tình trạng đó nữa, sau đó mới cúp máy.
Vương Vĩ đã không nói được lời nào rồi.
©ổ họng của anh ta chợt khô khốc, liên tục uống mấy chén trà vẫn không thể nào giảm bớt.
“Đại ca”
Vương Vĩ nhìn Giang Ninh: “Anh đúng là đại ca của tôi!”
Giang Ninh chỉ cười, không nói gì thêm.
Hắn quay đầu, thấy ba người phụ nữ bên kia vẫn trò chuyện say sư, thấy sắp đến giờ cơm liền mở miệng nói: “Sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi”
“Được ạ!”
Tô Vân có phản ứng đầu tiên.
Cô bé biết đi theo Giang Ninh thì nhất định sẽ được ăn ngon!
“Vũ Chân, đi thôi. Tôi dẫn các người đi ăn món ăn chính gốc của Thịnh Hải.”
Diệp Khinh Vũ mỉm cười, kéo hai người Lâm Vũ Chân và Tô Vân đi ra ngoài.
Giang Ninh và Vương Vĩ đi theo phía sau.
Có Diệp Khinh Vũ là người địa phương dẫn đường thì hoàn toàn không cần lo lắng không tìm được món ăn chính gốc của Thịnh Hải.
Lão Thịnh Hải chính là một nhà chuyên môn kinh doanh món ăn Thịnh Hải chính gốc.
Chỉ cần là món ăn đặc biệt bên Thịnh Hải, cần gì ở đây đều có. Mới vừa vào cửa, bên trong lại truyền đến tiếng náo nhiệt, gần như các chỗ đều có người ngồi kín, mà lúc này mới vừa tới giờ cơm.
Bất kể là khách cũ địa phương hay du khách từ bên ngoài tới đều nhất định phải tới đây.
“Đồ ở đây không đắt nhưng đều đặc biệt chính gốc, muốn ăn gì cứ việc lấy, bọn họ sẽ căn cứ vào màu sắc của đĩa để tính tiền”
Diệp Khinh Vũ đội mũ và đeo khẩu trang, nói với đám người Giang Ninh.
“Hôm nay tôi mời khách, mọi người đều nếm thử đi!”
Gô ấy là chủ nhà, tất nhiên phải tận tình tiếp khách.
Mấy người Lâm Vũ Chân nhìn theo dáng vẻ của người khác, cũng cầm lấy một đĩa và xếp vào hàng, chọn món mình thích ăn.
Giang Ninh thì không phải chọn, thật ra hắn đã ăn hết các món ăn ngon ở cả trời nam đất bắc, gần thì có bếp riêng khác ở Thịnh Hải, xa đến đồ ăn riêng của giáo chủ giáo đường Đông Âu.
Hắn thích nhất vẫn món sườn xào chua ngọt do Tô Mai làm ở nhà.
“Đúng là náo nhiệt.”
Mấy người thật vất vả mới được tìm được một bàn ngồi xuống, Lâm Vũ Chân nhìn khách khứa xung quanh, không nhịn được tặc lưỡi nói.
“Thật ra người của Thịnh Hải đều rất an nhàn, rất biết cách hưởng thụ cuộc sống, đặc biệt là người Thịnh Hải cũ. Tôi cũng không biết nên hình dung thế nào nữa. Các.
người có cơ hội ở đây thêm một thời gian ngán là có thể cảm giác được thôi: Diệp Khinh Vũ giới thiệu.
Cô ấy thật ra chưa ăn, ở đây không có phòng riêng, tất cả đều ăn trong sảnh. Nếu tháo khẩu trang xuống, vậy hôm nay cửa hàng này sẽ không có cách nào kinh doanh được nữa.
“Anh rể, em muốn ăn kem”“
Tô Vân ăn vài miếng, thấy phía xa còn có kem liền mở miệng gọi Giang Ninh, lại nhìn Lâm Vũ Chân với ánh mắt mong chờ.
“Chồng, em cũng muốn ăn”
Lâm Vũ Chân biết Tô Vân là một đứa bé lanh lợi.
“Được, anh đi lấy giúp bọn em”“
Giang Ninh đứng lên, Vương Vĩ cũng vội vàng đi theo: “Tôi sẽ lấy ít thức ăn ngon giúp mọi người!”
Hai người đi tới khu đồ uống. Giang Ninh đi lấy kem, Vương Vĩ đang chuẩn bị lấy một vài món điểm tâm đặc sắc thì nghe phía sau đột nhiên vọng tới một giọng nói.
“Đây không phải là tổng giám đốc Vương sao? Hì, đúng là khéo thật!”
Vương Vĩ quay đầu nhìn lại, thấy người trước mắt hình như không quen lắm.
“Tôi là Tân Mục, cậu ba nhà họ Tân”
Tần Mục đang dẫn theo người phụ nữ đã chinh phạt cả đêm qua, tới Lão Thịnh Hải ăn chút món ăn đặc sắc, không ngờ lại có thể gặp được Vương Vĩ, điều này khó tránh khỏi quá trùng hợp đi.
Bọn họ từng gặp trong một bữa tiệc, Vương Vĩ tất nhiên không nhớ được gã, nhưng gã lại nhớ kỹ Vương Vĩ.
“Cậu Tần à? Chào cậu, chào cậu.”
Vương Vĩ lễ phép chào lại.
“Em yêu, vị đây chính là ông chủ của giải trí Tinh Tế, tổng giám đốc Vương”
Tân Mục khẽ ho khan một tiếng, mắt người phụ nữ kia lập tức sáng lên: “Diệp Khinh Vũ chính là nghệ sĩ dưới cờ của anh ta à”
“Không phải em muốn vé buổi hòa nhạc của Diệp Khinh Vũ sao?”
Tần Mục không hề khách sáo, cười tủm tỉm nhìn thẳng vào Vương Vĩ nói: “Tổng giám đốc Vương, tôi là bạn của Cao Thành, tôi sẽ không khách sáo với anh. Tôi muốn anh đưa một vé buổi hòa nhạc của Diệp Khinh Vũ.”
“Anh chắc chắn chứ?”
Vương Vĩ vừa nghe vậy thật ra không có tức giận, trái lại cảm thấy hơi buồn cười.