“Mẹ, công ty có quy định của công ty. Nếu tất cả đều đi cửa sau, vậy con dứt khoát không cần mở công ty nữa.”
Lâm Văn không hề khách sáo.
“Cậu nói vậy là có ý gì?”
Tô Hồng sốt ruột: “Lâm Văn, cậu đúng là quá hẹp hòi! Tôi không nói với cậu nữa!”
“Tô Mail Tô Mail”
Bà ta hét ầm lên.
Tô Mai làm xong món cuối cùng, vừa đi ra đã nghe được Tô Hồng gọi mình, dường như đang tranh cãi chuyện gì đó, bà lập tức đi tới.
Bà thấy tất cả mọi người đứng lên, sắc mặt dường như không tốt lám, Lâm Văn thậm chí rõ ràng đang tức giận.
Trái tim bà không khỏi chững lại một nhịp.
Lại làm sao vậy?
“Tô Mai, cô tới rồi. Cô nói xem, Từ Nhiên là cháu ngoại của cô, nó gọi cô bằng dì đấy!”
Tô Hồng thở hổn hển nói: “Bây giờ tôi chỉ muốn cho nó vào làm việc trong tập đoàn Lâm thị của các người, bảo Lâm Văn thu xếp một công việc. Làm sao? Vậy cũng không thể được à?”
“Lẽ nào dựa vào quan hệ giữa hai nhà chúng ta mà có.
chút chuyện như vậy cũng không chịu làm?”
Bà ta lại thành người chịu uất ức nhất: “Trước đây khi còn bé, tôi chăm sóc cô thế nào, giúp đỡ cô thế nào?
Bây giờ thì hay rồi, nhà họ Lâm cô trở nên lợi hại liền không chịu giúp đỡ tôi một chút, khó tránh khỏi quá vong ân phụ nghĩa đấy!”
“Chị còn có mặt mũi nói tới vong ân phụ nghĩa à?”
Lâm Văn lắc đầu, đã sắp mất kiên nhẫn rồi.
Nếu không phải vì bà cụ còn ở đây, ông đã sớm bảo lão Tam đuổi người ra ngoài!
“Tôi không nói với cậu!”
Tô Hồng kéo Tô Mai: “Tô Mai, tôi không nói nhiều, tôi chỉ hỏi cô một câu, Từ Nhiên vào Lâm thị của cô làm một Phó tổng giám đốc, có vấn đề hay không?”
Nhà họ Lâm này lại phải nghe theo Tô Mai.
Đừng thấy Lâm Văn khí thế như vậy, nhưng ở trước mặt Tô Mai, ông chưa bao giờ trái lời ý của bà. Tô Hồng đã sớm biết điều đó.
Chỉ cần Tô Mai gật đầu, Lâm Văn muốn từ chối cũng vô dụng!
“Làm Phó tổng giám đốc à?”
Tô Mai ngẩn người. Bảo Từ Nhiên vào tập đoàn Lâm thị làm Phó tổng giám đốc? Đang nói đùa phải không.
Bà đương nhiên biết rõ Từ Nhiên có năng lực gì, ngay cả công việc ở công ty bình thường trước đó, cũng bởi vì lười biếng hết ăn lại nằm mới bị người ta đuổi, bây giờ, nó làm gì có tư cách vào Lâm thị chứ?
Càng chưa nói, bất luận là bằng cấp hay kinh nghiệm, sợ rằng nó còn chẳng có tư cách để nộp hồ sơ nữa.
“Chị đang nói gì vậy?”
Tô Mai khẽ cau mày: “Lâm thị tuyển dụng rất nghiêm ngặt, yêu cầu về năng lực rất cao”
“Cho nó một chức vụ ngồi chơi xơi nước là được rồi!”
Tô Hồng hét lên: “Không cần làm việc gì, như vậy chẳng phải là được rồi sao?”
Đám người Giang Ninh nghe xong, đều hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Dương Lệ không nhịn được, dùng giọng nói không thể ngửi nổi mắng một câu, thật không biết xấu hổi!
Thu xếp cho một công việc ngồi chơi xơi nước để nuôi con bà ta, còn phải cho đãi ngộ của Phó tổng giám đốc à?
Tô Hồng cho rằng nhà họ Lâm này là nhà của bà ta sao?
“Mẹ! Mẹ nói con bé đi!”
Thấy Tô Mai không nói lời nào, Tô Hồng vội vàng kéo bà cụ.
“Con gái à, con xem nhà họ Lâm bây giờ phát triển cũng rất tốt, giữa anh chị em có thể giúp nhau được gì thì hãy giúp đi, thu xếp một công việc cũng không phải là chuyện gì lớn mà”
Bà cụ nói với lời lẽ sâu xa: “Thằng bé Từ Nhiên này cũng là đứa hiểu chuyện, nếu có chuyện gì mà nó không làm được thì bình thường sẽ không làm đâu. Con cứ tìm một chức vụ nhàn rỗi cho nó làm là được, cái này cũng không khiến cho Lâm thị sụp đổ.”
Nghe bà cụ nói thế, Tô Hồng hơi đác ý.
Bà ta biết từ trước tới nay Tô Mai không thể chống lại lời bà cụ nói.
Tô Mai nhìn bà cụ, bà thật sự không muốn đồng ý.
Từ trước tới nay bà đúng là không hỏi tới chuyện của tập.
đoàn Lâm thị, tất cả đều là do Lâm Văn và Lâm Vũ Chân đưa ra quyết định. Bà quay đầu liếc nhìn Lâm Văn thấy ông không nói một lời nào. Rõ ràng bây giờ bà cụ đang hỏi Tô Mai, ông cũng không tiện mở miệng.
Nhưng trên mặt ông gần như đã viết rõ, không đồng ý.
Không thể đồng ý!
Tô Mai khó xử. Nếu mình từ chối, trong lòng bà cụ sẽ mất hứng, cả nhà Tô Hồng chắc chắn sẽ càng hận mình hơn.
Nhưng nếu đồng ý, vậy bà phải nói thế nào với bên Lâm Văn đây?
choáng váng.”
Nghe được câu này, Tô Mai hoàn toàn chấn động, trên mặt đầy vẻ đau lòng, mát lập tức lại đỏ hoe.