Cái gì mà truyền kỳ của tỉnh chứ?
Hai vợ chồng Tô Cương đều ngẩn người. Tô Vân có danh.
hiệu này từ lúc nào? Đứa nhỏ này thật không lễ phép, làm sao có thể nói linh tinh như vậy được?
“Ra mắt truyền kỳ của tỉnh!”
Vậy mà anh Cẩu cũng chắp tay, nghiêm trang kêu lên một tiếng.
Anh Cẩu nói xong, Tô Vân mím. cười rồi mở cửa Xe chui vào, để lại vợchồng Tô Cương cũng không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Con nhóc thối này trở thành truyền kỳ từ lúc nào?
Còn nói là ở tỉnh, cũng không sợ nói ra sẽ bị người ta chê cười à.
Bọn họ còn không biết, bây giờ trong giới xã hội đen ở tỉnh thành, cái tên Tô Vân này lại đại biểu cho không.
người nào dám chọc, ngồi trên vị trí khách quý của bất kỳ một người quản lý trật tự khu vực nào!
Hai người lên xe với dáng vẻ dè dặt, so với vẻ tùy tiện của Tô Vân thì có thể cẩn thận hơn nhiều, rất sợ làm nhàu ghế da thật trên xe.
Lúc đó ở trong biệt thự nhà họ Lâm, Tô Mai đã dậy từ sớm, đi chợ mua thức ăn cũng rón ra rón rén, chỉ sợ làm ầm ï ảnh hưởng tới giấc ngủ của Giang Ninh.
‘Vừa nghĩ tới gương mặt đầy vẻ mệt mỏi của Giang Ninh tối hôm qua, bà là mẹ vợ lại vô cùng đau lòng.
Bà nghĩ thầm, mấy ngày tới phải nhân lúc Giang Ninh ở nhà, sắc chút thuốc bổ, cố gắng bồi bổ sức khỏe cho.
hắn mới được.
Trong phòng ngủ trên tầng, Giang Ninh đã thức dậy từ lâu, đang nhìn Lâm Vũ Chân vẫn còn mơ màng ngủ, khẽ chép miệng một cái, nhìn thế nào cũng thấy thích.
Dường như có thể cảm giác được có người đang nhìn mình, Lâm Vũ Chân chậm rãi mở mắt ra.
Lông mi thật dài giống như cần gạt nước làm cho đôi mắt vẫn còn lim dim ngái ngủ dần dần sáng lên.
“Mấy giờ rồi?”
Cô ngáp dài, hỏi.
“Mặt trời đã chiếu tới mông rồi.”
Giang Ninh chỉ vào tia nắng xuyên qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng vừa vặn chiếu tới trên giường: “Bọn họ cũng sắp đến rồi.”
Vừa nghe nhắc tới bọn họ, Lâm Vũ Chân liền trề môi. Rõ ràng cô còn chưa phục chuyện Giang Ninh phản bội lại mình tối qua.
“Anh còn chưa biết bác cả em là người thế nào đâu”
Lâm Vũ Chân bực nói: “Không có gì sẽ không lên điện Tam Bảo. Dì dẫn theo bà ngoại em tới đây thì nhất định phải có mưu đồ. Đến lúc đó, mẹ em sẽ càng khó xử hơn!”
Cô hiểu rất rõ về cả nhà Tô Hồng, cũng biết mẹ của mình.
Bất kể cả nhà Tô Hồng đưa ra yêu cầu gì, chỉ cần có bà ngoại ở bên cạnh giúp đỡ, Tô Mai chắc chắn sẽ không có cách nào từ chối.
Bà chính là người dễ mềm lòng.
“Vậy thì phải làm thế nào? Bà cụ muốn đến thăm, em còn có thể từ chối được à?”
Giang Ninh mỉm cười, xoa nhẹ đầu của Lâm Vũ Chân: “Được rồi, em đừng lo lắng nữa. Trong lòng mẹ đều biết cả đấy, em yên tâm đi”
“Em mau dậy rửa mặt đi. Lẽ nào em muốn để cho bọn họ nhìn thấy dáng vẻ đầu bù tóc rối của em à?”
“Hả?”
Lâm Vũ Chân lập tức ngồi dậy. Đầu bù tóc rồi à?
Tướng ngủ của mình kém như vậy sao?
Cô vội vàng xông vào phòng tám để thu xếp lại.
Chỉ một lát sau, bên ngoài biệt thự truyền đến giọng nói của hệ thống liên lạc nội bộ, là bảo vệ của khu biệt thự nói có người muốn vào, hỏi thăm có biết người đó không.
Sau khi được cho phép, chiếc xe của nhà Tô Hồng mới tiến vào khu biệt thự.
“Đây chính là khu biệt thự đấy!”
Mát Tô Hồng cũng sáng lên: “Nếu chúng ta có thể vào ở nơi thế này thì thoải mái phải biết.”
“Biệt thự ở đây đắt lắm, một căn ít nhất cũng phải trên mười triệu đấy”
Từ Minh hít sâu một hơi.
Ông ta có xem giá trên mạng. Bây giờ giá nhà của Đông Hải không tăng nhiều, sau này cũng sẽ không tăng nhiều, nhưng biệt thự cấp bậc như vậy chính là đại biểu cho thân phận và địa vị, giá sao có thể thấp được.
“Trên mười triệu à? Bây giờ nhà Tô Mai đúng là lắm tiền nhỉ!”
Nếu để bà ta biết tất cả biệt thự ở đây đều đã bị Giang Ninh mua lại, không biết bà ta có thể sợ đến mức nói không ra lời hay không nữa.
Tô Hồng hít sâu một hơi, trong lòng chợt nảy ra một ý định: “Chờ con trai làm Phó tổng giám đốc, không tới mấy năm là chúng ta cũng có thể mua được rồi!”