Mấy câu của Giang Đạo Nhiên khiến cho Giang Hải bừng tỉnh.
Hắn há miệng định nói nhưng nhất thời không biết nên nói gì, Giang Ninh làm nhiều chuyện như vậy chỉ bởi vì muốn để Lâm Vũ Chân mở một công ty?
Đùa gì vậy!
Dựa vào thực lực của Giang Ninh, hắn dễ dàng có thể cho Lâm Vũ Chân một sản nghiệp cả trăm tỷ, sao lại phải phiền phức như vậy, dụng tâm lương khổ để cho Lâm Vũ Chân tự mình lập nghiệp, dốc sức làm ăn.
Đây..chẳng phải là làm điều thừa thãi hay sao “Hiện giờ cậu có phải đang nghĩ, nó thật nhàm chán hay.
chưa?
Giang Đạo Nhiên hừ một tiếng, ngay cả tên Giang Ninh cũng chả bưồn nhắc: “Nó muốn làm gì, tôi không quan tâm, nhưng tôi muốn gặp người phụ nữ đó.”
‘Có thể khiến cho Giang Ninh như vậy, thiên hạ không.
còn người thứ hai.
Cho dù là ông ta, cha ruột của Giang Ninh.
Giang Đạo Nhiên thật sự muốn gặp Lâm Vũ Chân, rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể khiến cho.
Giang Ninh đối xử với cô như vậy.
Nghe Giang Đạo Nhiên nói muốn gặp Lâm Vũ Chân, thần kinh Giang Hải căng lên, nhất thời có chút lo lắng.
“Lão gia, thiếu gia nói rồi, không cho phép người của nhà họ Giang tiến vào Đông Hải nửa bước, vào một người..”
“Vào một người, nó liền giết một người đúng không?”
Giang Đạo Nhiên quăng bút lên giấy, mực đen lan ra một vùng.
Vẻ mặt ông nghiêm túc, tâm tình rất phức tạp, tựa như đang tức giận, lại tựa như có chút hối hận và không biết phải làm sao.
“Cho dù là tôi đi, nó cũng sẽ ra tay”
Giang Đạo nhiên rất rõ ràng.
Giang Ninh thật sự dám ra tay với ông.
“Lão gia, mong ông suy nghĩ kỹ”
Giang Hải nghiêm túc nói.
Hắn ở bên Giang Đạo Nhiên đã gần hai mươi năm, không biết bao lần ngăn hiểm nguy cho Giang Đạo Nhiên, chưa từng có ai có thể làm Giang Đạo Nhiên bị thương.
Nhưng trước mặt Giang Ninh, Giang Hải không có tự tin.
Cho dù đó là thiếu gia nhà họ Giang, con trai ruột của Giang Đạo Nhiên.
“Tôi chỉ nói vậy thôi”
Giang Đạo Nhiên tức giận: “Tôi biết nó muốn làm gì”
Chẳng phải là muốn bồi dưỡng Lâm Vũ Chân hay sao?
Làm cho cô trở lên ưu tú, vượt qua Linh nhi, vượt qua người phụ nữ mà ông chỉ định kết hôn với hắn, người phụ nữ đó ba tuổi đã thề, không phải Giang Ninh thì sẽ không kết hôn.
Đó là người phụ nữ đứng sừng sững ở Phương Bắc, tất cả mọi người phụ nữ đều chỉ có thể đứng đằng xa hâm mộ cô.
Nhưng rất khó để Linh Nhi tự động từ bỏ.
‘Trừ khi Lâm Vũ Chân ưu tú hơn Linh Nhi, chuyện đó là một chuyện không có khả năng.
Giang Đạo Nhiên mới không quan tâm những thứ này, đó là chuyện của Giang Ninh, hiện giờ điều khiến ông tức giận là ông muốn gặp Lâm Vũ Chân cũng phải được sự đồng ý của Giang Ninh.
Thấy Giang Đạo Nhiên không tiếp tục kiên trì, Giang Hải mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhặt giấy bút dưới đất lên đặt lại lên bàn.
Bây giờ hắn không muốn đối mặt với Giang Ninh.
Trước đây đi sân bay Đông Hải chờ Giang Ninh, hắn cảm nhận rất rõ sát ý của Giang Ninh đối với hắn, không hề giả dối!
Giang Ninh hận nhà họ Giang, hận Giang Đạo Nhiên, hận đến tận xương tuỷ!
“Nhưng mà tôi vẫn muốn gặp người phụ nữ đó, cho dù Giang Ninh có giết tôi tôi cũng chấp nhận”
Bỗng Giang Đạo Nhiên nói một câu doạ cho Giang Hải run tay, giấy tuyên lại rơi xuống đất một lần nữa.
Hầu kết hán hơi động, tim đập bình bịch trong lồng ngực.
“Lão gia…”
Hắn lập tức quỳ một chân xuống: “Mong lão gia suy nghĩ lại”
Đây không phải là chuyện đùa!
Dựa vào thái độ của Giang Ninh với nhà họ Giang hiện giờ, nếu Giang Đạo Nhiên dám tự mình đi gặp Lâm Vũ Chân, Giang Ninh sẽ ra tay, không hề lưu tình.
Đừng nói đến Giang Đạo Nhiên, trên thế giới này, chỉ cần Giang Ninh muốn giết, thì không có ai hắn không giết nổi.
Thậm chí, bởi vì chuyện năm đó, Giang Đạo Nhiên trở thành người Giang Ninh muốn giết nhất.