Ẩm…
Tai Tôn Lăng ong lên, không nghe được gì cả, thậm chí cả tiếng tim đập của mình gã cũng không nghe thấy.
Cuối cùng gã cũng hiểu tại sao Tôn Kỳ lại sợ đến như Vậy.
“Cậu Giang, Tôn Lăng nó không hiểu chuyện, có mắt không tròng, đắc tội cậu Giang, mong cậu có thể cho nó.
một cơ hội” Z Giọng Tôn Kỳ runfẩy: “Nhà họ Tôn nguyện ýtừ bỏ tất cả sản nghiệp có cạnh tranh với Lâm thị, lập tức rút khỏi Kiến Châu!”
“Ông cho rằng Lâm thị của tôi không cạnh tranh nổi với nhà họ Tôn?”
“Không phải không phải! Tôi không có ý đó!”
Tôn Kỳ sợ đến chút nữa thì quỳ hẳn xuống.
“Tôi không phải người không biết nói lý lẽ”
Giang Ninh nói: “Người dùng những thủ đoạn tí tiện là Tôn Lăng, tôi chỉ kiếm cậu ta tính sổ, ông Tôn, ông nói xem, không dạy dỗ con trai cẩn thận, lớn lên chẳng phải sẽ hại người hay sao?”
Tôn Kỳ gật đầu, gương mặt đầy vẻ khổ sở.
“Vậy giờ tôi cho ông một cơ hội dạy dỗ lại cậu ta một lần nữa, ông có cần hay không?”
“Cần! Cần!”
Tôn Kỳ nói ngay lập tức.
Giang Ninh không nói gì nữa mà bưng tách trà lên.
Tức thời mặt Tôn Lăng trắng bệch.
Gã quay đầu nhìn Tôn Kỳ, lắc đầu liên tục.
“Ba! Đừng! Đừng mài”
‘Tôn Lăng lập tức kêu gào.
“Người đâu!”
Tôn Kỳ lạnh lùng: “Đánh gãy chân thiếu gia!”
“Không! Không! Không!”
Tôn Lăng vùng vẫy muốn chạy, nhưng lập tức bị người ấn xuống, Tôn Kỳ cao giọng: “Nếu như nó phản kháng, vậy thì đánh gãy luôn tay nó đi!”
“Rắc rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, cây gậy đập mạnh vào chân Tôn Lăng.
Nhất thời, tiếng gào thét thảm thiết vang lên.
⁄A…
Cả người Tôn Lăng co lại, đau đến ngất đi.
Người nhà họ Tôn ai nấy cũng giật mình sợ hãi, sợ đến cả người run rẩy, ngay cả thở cũng chả dám thở mạnh.
Mắt Tôn Kỳ đỏ lên, thái độ vẫn đầy cung kính, chắp tay nhìn Giang Ninh: “Cậu Giang, cảm tạ cậu đại nhân đại lượng, cho nhà họ Tôn một cơ hội, cảm ơn cậu!”
Tự tay đánh gãy chân của con trai,khiến cho Tôn Lăng từ nay trở thành một kẻ tàn phế, ông ta lại còn phải nói cảm ơn với Giang Ninh.
Giang Ninh đứng dậy, ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn.
“Ông Tôn, tôi cảm thấy đứa con này của ông không có năng lực tiếp quản gia nghiệp, ông nên suy xét kỹ vị trí gia chủ nên truyền lại cho ai”
Nói xong, Giang Ninh dẫn đám người Hoàng Ngọc Minh rời đi.
“Vâng! Vâng! Tôi sẽ cân nhác cẩn thận, tiếp nhận ý kiến của cậu Giang!”
Tôn Kỳ cung kính đáp.
Tôn Kỳ nào dám nói không?
Ý trong lời nói của Giang Ninh rất rõ ràng, nếu như tương lai nhà họ Tôn giao lại cho Tôn Lăng, vậy nhà họ Tôn sẽ lập tức biến mất trong vòng một đêm!
Ý trong lời cảnh cáo lạnh lùng ấy khiến cho Tôn Kỳ run rẩy.
Lời của Giang Ninh ông không dám không nghe, lại càng không dám bất mãn.
Nhà họ Dương chính là ví dụ tốt nhất!
Cho dù có người phụ nữ tự cao tự đại giống như Dương Tiêu trấn giữ, vậy thì cũng thế nào?
Ngay cả Ngũ Hổ Kiến Châu vũng đều chết thảm kia!
So với nhà họ Dương thì nhà Họ Tôn không là gì cả, nào có dám chọc tới Giang Ninh.
“Thằng bất hiếu! Thằng bất hiếu!”
Tôn Kỳ lườm Tôn Lăng đang đau đến ngất đi, nhịn không được mắng chửi.
Ông ta vẫn còn phải tiếp tục làm chủ nhà họ Tôn, thậm chí trước khi ông sinh thêm một đứa nữa bồi dưỡng thành tài, ông ta không dám buông lỏng nữa.
“Dẫn Tôn Lăng xuống quê, để nó không lo cơm ăn áo mặc là được.”
Tôn Kỳ hạ lệnh.
Ông ta giận không thôi, nhà họ Tôn vốn đang yên đang lành, hiện tại lại rơi xuống bước đường này, sau khi nhà họ Dương bị diệt, vốn bọ họ có một cơ hội lớn để phát triển thêm một bước.
Nhưng hiện giờ thì sao?
Chỉ cần sống yên ổn thôi đã là ước mong quá xa vời rồi.
“Thêm nữa, chuyển nhượng hết toàn bộ những sản nghiệp cạnh tranh với Tập đoàn Lâm thị, cho dù bị thiệt cũng không tiếc!”
Hiện giờ Tôn Kỳ biết tại sao nhà họ Dương lại bị diệt rồi.
Bọn họ không phải đắc tội với Giang Ninh, mà là đắc tội với Lâm thị, mà đắc tội với Lâm thị còn đáng sợ hơn là đắc tội với Giang Ninh!
Lâm thị muốn phát triển, quật khởi, ở khu vực Đông Nam, thì không thể cản nổi, hiện giờ ông đã biết, còn chưa tính là muộn, ít nhất còn giữ được nhà họ Tôn.
“Vâng, tôi đi làm ngay đây ạ”
Quản gia thận trọng cung kính đáp.
Ông chưa bao giờ thấy Tôn Kỳ căng thẳng và lo âu như vậy.
Bán sản nghiệp dưới danh nghĩa của nhà họ Tôn chỉ e tổn thất không nhỏ, nhưng thấy quyết tâm không thể lay động của Tôn Kỳ, quản gia biết, bọn họ không còn lựa chọn nào khác.
“Còn nữa”
Tôn Kỳ nhìn quản gia, híp mắt lại, sau đó hít sâu một hơi: “Chuyện hôm nay ở nhà họ Tôn không được tiết lộ một chút nào ra bên ngoài!”
Bởi vì tên nghịch tử Tôn Lăng mà nhà họ Tôn đắc tội với Giang Ninh dẫn đến tổn thất nặng nề, tin tức này không thể để người khác biết được, không phải Tôn Kỳ sợ mất mặt, mà là ông hi vọng còn có người không có mát đi gây với Giang Ninh!
Không thể để mình nhà họ Tôn xui xẻo được!