Ầm ầm.
Nghe được lời của Hoàng Ngọc Minh, tim Tôn Kỳ đập thình thịch trong lồng ngực.
Ông nhìn Hoàng Ngọc Minh, máu trong người tăng tốc lưu chuyển.
“Anh, anh là..”
“Hoàng Ngọc MinhZˆ r f ) Hoàng Ngọc Minh thản nhiên đáp: “Đông Hải; Hoàng Ngọc Minh”
‘Sắc mặt Tôn Kỳ trắng bệch.
Là người Đông Hải Người đã diệt nhà họ Dương chỉ trong một đêm, còn có cả Ngũ Hổ Kiến Châu cũng chết trong tay họ chính là Hoàng Ngọc Minh trước mặt ông đây.
Vậy mà lại là họ!
Ông ta bỗng sợ đến không dám nói thêm gì nữa.
Sao lại là bọn họ, sao bọn họ lại đến nhà họ Tôn tìm Tôn Lăng?
“Ông Tôn, ông nói chuyện với đại ca tôi bằng giọng điệu đó, may cho ông là đại ca tôi rộng lượng, không chấp nhặt với ông, nhưng những anh em dưới tay tôi đây lại không thể chấp nhận được!”
Đám Anh Cẩu tựa như một đàn sói hung á!
c Lúc này toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào Tôn Kỳ, chỉ cần Giang Ninh ra lệnh, thì bọn họ sẽ cắn xé Tôn Kỳ ngay tức khắc.
“Thình thịch!”
“Thình thịch!”
Tim Tôn Kỳ đập bang bang trong lồng ngực, cảm giác linh hồn mình như bay mất một nửa.
Người trước mặt là người đã xử sạch sẽ nhà họ Dương và Ngũ Hổ Kiến Châu đó, nhà họ Tôn nào dám đắc tội?
Thăng con khốn nạn Tôn Lăng, rốt cuộc làm trò gì sau lưng ông ta, ở bên ngoài làm cái gì mà lại đắc tội với nhân vật đáng sợ như Giang Ninh chứ!
“Xin lỗi!”
Giọng Tôn Kỳ mềm mỏng hơn rất nhiều, lập tức đáp: “Là tôi không biết dạy con, không biết Tôn Lăng nó…”
“Bảo cậu ta ra đây”
Giang Ninh ngồi xuống, thản nhiên bảo.
“Gọi Tôn Lăng xuống đây”
Tôn Kỳ lập tức quay sang phân phó quản gia: “Nhanh lên!”
Ông ta không dám nghĩ gì cả, nếu âm thầm bảo Tôn Lăng trốn đi, thì e là nhà họ Tôn sẽ chỉ tồn tại đến ngày hôm nay thôi.
Lúc này Tôn Lăng đang ở trong phòng gọi điện thoại.
“Chị hai, thù này chị nhất định phải báo cho em, chính là Diệp Khinh Vũ, chị giúp em chỉnh ả, huỷ hoại ả được thì càng tốt!”
Tôn Lăng nói đầy ác độc: “Con khốn đó phá hoại chuyện của em, hại nhà họ Tôn chúng ta tổn thất không nhỏ, món nợ này không thể không tính”
“Thiếu gia, ông chủ gọi cậu”
Bên ngoài vang lên giọng của quản gia.
Tôn Lăng ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt đầy vẻ không kiên nhẫn.
“Được rồi, chị hai, chuyện này nhờ chị với chị cả, ba gọi em, em xuống đó trước đã”
Cúp điện thoại, Tôn Lăng bước ra khỏi phòng, hừ một tiếng: “Ba tìm tôi có chuyện gì?”
“Thiếu gia đến phòng khách là biết.”
Quản gia cúi đầu không dám nói.
Tôn Lăng hừ một tiếng, trong lòng không tình nguyện, gã còn đang suy nghĩ vài cách hại người, muốn nói chuyện với chị hai, bảo cô huỷ Diệp Khinh Vũ triệt để, chỉ cần huỷ hoại thanh danh của Diệp Khinh Vũ, vậy thì ai còn dám mua sản phẩm ả ta đại diện?
“Tôi biết rồi, tôi xuống ngay đây!”
Tôn Lăng lập tức đi đến phòng khách.
Mới hôm qua bảo gã không được ra ngoài, đóng cửa trong phòng suy ngẫm, ngay cả cơm cũng sai người đưa đến cửa.
Hiện giờ lại bảo gã đến phòng khách?
Tôn Lăng không biết lão già nhà mình có phải lại muốn dạy dỗ gã một trận nữa hay không nữa.
Chẳng phải chỉ là không qua cuộc khảo hạch mà lão bảo.
thôi sao, chuyện ấy thì có gì to tát cơ chứ!
Nhà họ Tôn chỉ còn một độc đinh là gã, Tôn Kỳ chỉ có gã là con trai, vị trí gia chủ không truyền cho gã thì có thể truyền cho ai?
Tôn Lăng rõ ràng điều đó nên đương nhiên là không sợ.
Cho dù gã là công tử bột ăn chơi, nhưng nhà họ Tôn †ương lai vẫn sẽ rơi vào tay gã, chẳng qua chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Gã bước nhanh đến phòng khách, nghĩ thông điểm này.
rồi, gã chẳng thấy chột dạ chút nào nữa.
Gã ngược lại muốn xem xem Tôn Kỳ muốn mắng gã cái gì!
“Ba, ba tìm con có chuyện gì?”
Còn chưa đến phòng khách, Tôn Lăng đã lớn giọng hỏi, trong giọng nói còn có vẻ bất mãn, rõ ràng là cố ý.
Sác mặt Tôn Kỳ rất khó coi, sao ông không nghe ra được, Tôn Lăng đang hậm hực, nhưng ông ta còn tức hơn gã kìa!
“Mày quỳ xuống cho tao!”
‘Tôn Lăng vừa đến phòng khách thì Tôn Kỳ đã quát lên.
Giọng nói vang dội, doạ cho Tôn Lăng chấn động.
Gã ngẩng đầu, mới nhìn thấy người mà gã không hề muốn thấy chút nào đang ngồi trên ghế gỗ đàn nhà gã, Giang Ninh.