Giang Ninh rất rõ, thiên phú của mấy người anh Cẩu.
không tính là cao đẳng, thậm chí đến trung đẳng cũng khá miễn cưỡng.
Những thứ này, anh Cẩu bọn họ càng hiểu rõ bản thân.
Nhưng họ chịu liều mạng!
Dám chịu huấn luyện mà không quan tâm đến mạng sống!
Chỉ cãi Giang MÊY, lệnh, hợ ế không lỗi bước! ộ Giống như chiến binh giàu lòng hy sinh vậy, chỉ nghe: mệnh lệnh của chỉ huy cao nhất, Giang Ninh nói thì họ sẽ làm, trước giờ không do dự.
Mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm của bản thân, muốn trở thành một cao thủ công thủ đều giỏi, không phải là chuyện dễ dàng.
Cái này cần cố gắng càng cần thiên phú!
Đổi lại là người bình thường khác, thiên phú tầm thường, sợ là cả đời này, thành tích cũng chỉ dừng lại ở đó.
Nhưng đại ca của họ là Giang Ninh!
Là vị chiến thần không gì là không thể!
“Lời tiếp theo đây tôi nói, các cậu nghe cho nghiêm túc, cái này đối với các cậu mà nói là một cơ hội biến đổi”
Giang Ninh nghiêm túc nói, “Kỹ xảo trận chiến này, các cậu vừa có thể phối hợp sử dụng đồng thời cũng có thể †ìm được con đường võ thuật của bản thân trong đó”
Trên mặt mấy người anh Cẩu không kiềm chế được sự hưng phấn.
Con đường võ thuật đó!
Đó có thể khiến họ giống như Tàn Kiếm, giống như ngũ hổ của Kiến Châu đi con đường của bản thân mình.
Tất cả mọi người tập trung tinh thần, không dám mất tập trung.
Mỗi một câu mà Giang Ninh nói, mỗi động tác mà hắn làm, họ đều nhớ kỹ trong tim trong đầu, giống như phát đi phát lại liên tục.
Lần này Giang Ninh nói trọn hai tiếng đồng hồ, đích thân diễn tập cho họ, hướng dẫn động tác cho họ để họ lĩnh hội nhanh nhất có thể.
Hoàng Ngọc Minh đứng ở một bên, biểu cảm trên mặt ngày càng nghiêm túc, sự kính phục trong ánh mắt cũng ngày càng đậm.
“Đại ca chính là đại ca”
Anh nhịn không được cảm thán.
Lần này Giang Ninh kêu anh đi phương Bắc phối hợp với a Phi để hoàn thành nhiệm vụ, trong thời gian ngắn Hoàng Ngọc Minh giống như vừa trải qua lễ rửa tội vậy.
Tiếp xúc với thế giới đó, anh mới biết, bản thân của trước đây chính là ếch ngồi đáy giếng!
Tầm mắt của anh quá chật hẹp, thứ có thể thấy được cũng có hạn.
Mà đó chỉ chạm vào phần nổi của núi băng, tìm hiểu sâu một chút về cuộc sống của Giang Ninh, cả người Hoàng Ngọc Minh bị chấn động, sự sùng bái đó khắc sâu vào.
xương cốt, xuất phát từ tận đáy lòng!
Hoàn toàn khảm vào trong linh hồn của!
“A Cẩu à, sợ là các cậu không biết bao nhiêu người mong muốn được đại ca chỉ điểm, dù là phải trả cái giá rất lớn, chỉ đáng tiếc họ không có cơ hội đó.”
Hoàng Ngọc Minh hít sâu một hơi, đột nhiên có chút ngưỡng mộ mấy người anh Cẩu.
Anh không biết võ, không cách nào theo Giang Ninh lên chiến trường tàn sát, nhưng anh ta có đầu óc có thể trở thành quân sư của Giang Ninh, làm trợ thủ đắc lực của anh!
Cả một buổi chiều, đám người anh Cẩu toàn tâm toàn ý lĩnh hội kỹ xảo trận chiến mà Giang Ninh chỉ dạy, đến khi trời tối, Giang Ninh đã rời khỏi nhưng họ vẫn không ngừng.
Trên bãi huấn luyện là từng trận từng trận hổ sói gầm thét!
Trong nhà máy xa xa cũng có thể nghe thấy.
“Tiểu Hứa, họ đang làm gì vậy?”
Bây giờ Trần Ngọc hoàn toàn vào chìm trạng thái, trong thời gian ngắn, cải cách đổi mới, khiến hiệu suất sản xuất của nhà máy cải thiện rất nhiều.
Tiểu Hứa bây giờ cũng cực kỳ khâm phục, cố hết sức phối hợp với Trần Ngọc cùng nhau cố gắng.
“Anh Cẩu bọn họ à? Rèn luyện cơ thể”
Tiểu Hứa cười cười, “Có cơ thể cường tráng mới có thể bảo vệ chúng ta, họ đều là thần bảo vệ của Đông Hải đó”
Thần bảo vệ sao?
Trong đầu Trần Ngọc lập tức nghĩ đến Giang Ninh, có lẽ Giang Ninh mới thật sự là thần bảo vệ của Đông Hải.
Lúc này.
Nhà họ Dương ở Kiến Châu!
Không khí của cả nhà họ Dương cực kỳ kìm nén.
Không ai dám nói lớn thậm chí đến đi lại cũng không dám phát ra tiếng bước chân, sợ là chọc phải gia chủ đang rất tức giận.
Sắc mặt của Dương Hoàng âm trầm, nồng đậm đến nỗi dường như có thể rỉ nước.
Mà Dương Đống ngồi trên hàng ghế đầu mặt càng không biểu cảm, ngoại trừ trong đôi mắt đang điên cuồng toát ra sự tức giận và sát ý.