Kiến Châu.
Dương Tiêu đã quay về.
“Âm Ly nước trên bàn bị đập nát vụn!
Cái gương sát đất ở trước mặt bị cô ta một chân đá vỡ, mảnh vỡ rơi vãi khắp nơi.
f À Zd Khuôn mặt trong mấy mảnh vỡ khiến cả người cô ta dường như có chút méo mó rồi, cô ta không dám tin khuôn mặt của bản thân bị Giang Ninh đánh thành như vậy!
Mấy bác sĩ ngoại khoa đứng một bên run rẩy, cổ họng khô khốc, hoàn toàn không dám nói một câu.
“Giang Ninh! Tôi nhất định sẽ phanh thây anh làm trăm mảnh!”
Dương Tiêu thét lớn.
“Các người xuống dưới trước đi, kê thuốc cho tốt, để cô cả khôi phục nhanh nhất có thể”
“Vâng, anh Nhan”
Nhan Sùng đứng một bên, sắc mặt cũng rất khó coi.
Thân là đại ca của thế giới ngầm Kiến Châu, trong mắt người khác hán chính là vua của thế giới ngầm Kiến Châu, nhưng hắn biết rõ, không có Dương Tiêu thì hần chẳng là gì cả.
“Cô cả, tôi mang người đi giết Giang Ninh đó!”
Dương Tiêu quay đầu lại, hai bước liền đi đến trước mặt Nhan Sùng, nắm lấy cổ áo hắn hung dữ nói: “Anh tưởng anh ta dễ bị giết như vậy sao?”
“Muốn giết cũng phải do tôi đích thân giết!”
Nhan Sùng không động đậy, khẽ nhíu mày: “Nhưng cô bị thương rồi”
“Cái này tính là cái gì?”
Dương Tiêu cười lạnh một tiếng, “Anh t| lần này Giang Ninh không giết được tôi à?”
sự cho rằng Cô ta biết rõ, uy hiếp của cô hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì trong mắt Giang Ninh.
Giang Ninh sao có thể quan tâm đến mấy người cộng sự kia được, hắn chỉ quan tâm người phụ nữ Lâm Vũ Chân đó thôi!
Nghĩ đến Lâm Vũ Chân, sát khí trên mặt Dương Tiêu càng nồng đậm!
Dù không giết được Giang Ninh nhưng cô ta nhất định phải giết Lâm Vũ Chân.
Cô ta không cho phép có người phụ nữ yếu đuối như vậy, lương thiện như vậy, cô phải ác độc! Cô ta muốn tất cả phụ nữ đều hung ác, tàn bạo như cô ta!
“Nước ở Thiên Hải rất sâu, tôi cho người điều tra rồi, bên phương Bắc tạm thời không có tin tức gì”
Nhan Sùng chỉnh lại cổ áo, nói, “Cô cả, không có đủ tình báo, sợ là chúng ta phải cẩn trọng hơn một chút”
Có thể nắm được cả thế giới ngầm của tỉnh thành không phải chuyện dễ dàng, dù là Dương Tiêu đi chăng nữa, nếu không có sự giúp đỡ của một gia tộc phương Bắc thì cũng sẽ không làm được.
Khi một con thuyền ngày càng lớn, muốn rẽ cũng không.
phải chuyện dễ dàng, càng đừng nói đến chuyện quay đầu lại.
Chúng ta có thể làm chính là giữ vững phương hướng, tiếp tục đi thẳng, sẽ không dễ bị người khác đẩy đi.
Trước mắt, tập đoàn Lâm thị muốn bước vào khu vực Đông Nam, rất hiển nhiên là mấy người của thế giới ngầm Đông Hải đó nhất định cũng sẽ vào theo.
Dương Tiêu không quan tâm, lạnh lùng nhìn Nhan Sùng một cái: “Làm tốt chuyện của mình, tôi không cần anh quan tâm”
Cô ta ngồi trước bàn trang điểm nhìn bản thân trong gương, đưa tay sờ nhẹ lên mặt, dấu vết của những cái tát vẫn nóng rát nhưng lại có khoái cảm khác thường.
Đột nhiên Dương Tiêu rất hưởng thụ.
Trong đầu cô ta nhớ lại cảnh Giang Ninh hung hăng tát bản thân, hai chân bất giác đan chéo vào nhau, bắt đầu vặn vẹo.
Nhan Sùng nhìn một cái, không nói gì, cung kính lui ra ngoài.
“Giang Ninh… anh muốn chết kiểu nào?”
Không lâu sau, trên má Dương Tiêu xuất hiện vệt ửng hồng, hô hấp trở nên gấp gáp, ánh mắt cũng trở nên mê ly.
Cô ta kéo hộc tủ ra nhìn chai thuốc bên trong, vừa tính đưa tay ra lấy thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Ánh mắt của Dương Tiêu trong chớp mắt trở nên tỉnh †áo, nhìn một cái, mất kiên nhãn bắt máy.
“Lại tìm con làm gì đây?”
Là Dương Hoàng gọi đến, cả nhà họ Dương trừ Dương Hoàng ra thì Dương Tiêu sẽ không nghe điện thoại của bất kỳ ai.
“Kêu con điều tra tin tức của Dương La Lâm, sao lâu như vậy còn chưa trả lời ba? Anh con đâu rồi?”
Dương Hoàng có chút gấp gáp.
Ông biết con gái mình tài giỏi, kêu nó đi điều tra thì nhất định có thể tra được, nhưng lâu như vậy rồi còn chưa có câu trả lời, đặc biệt là bên của ông cụ đang hỏi rất gấp, đã hối ông ta mấy lần rồi.
“Dương La Lâm à? Tìm được rồi”
Dương Tiêu cười một tiếng, ánh sáng trong mắt chuyển động, “Như vậy đi, con về nhà nói với mọi người.”