Cô ta cười có chút điên cuồng, gắng gượng đứng dậy, trên mặt không thấy chút sợ hãi nào.
Đây hoàn toàn là một kẻ điên có tâm lý méo mó!
Nghe thấy lời này, sảc mặt Lâm Vũ Chân thay đổi: “Cô có ýg?”
“Ha ha, Đông Hải được gọi là cấm địa, tỉnh thành này có thể coi là nơi thị phi, không chuẩn bị trước thì tôi dám đến đâychắc?” ¿ˆ zr^ Dương Tiêu cười lặnh, cố ý nhìn Giang Ninh, dường như muốn nhìn thấy bộ dạng Giang Ninh tức ói máu nhưng lại không dám giết cô ta.
“Mấy đại lý phân phối của Lâm thị các người đều bị người của tôi bắt rồi, chỉ cần các người dám giết tôi thì họ sẽ phải chôn chung với tôi ngay!”
Lâm Vũ Chân càng căng thẳng.
Giang Ninh lại không bị tác động.
Người phụ nữ này rất gian xảo, cô ta thông minh hơn mấy lão đại thế giới ngầm mà họ đã từng gặp.
Cô ta hiểu lòng người, càng biết tính toán, tâm cơ rất sâu, hèn gì có thể dùng thân phận là phụ nữ mà có quan hệ rộng ở Kiến Châu như vậy, không đơn giản chút nào.
“Tôi đã xem thường cô rồi”
Giang Ninh híp mắt, “Nhưng cô cảm thấy cái này có thể uy hiếp được tôi sao?”
“Ha ha ha, đương nhiên không uy hiếp được anh” Dương Tiêu cười. “Nhưng cô ta thì sao? Người phụ nữ ngu ngốc này sẽ không chấp nhận được việc người khác vì cô ta mà chết, không phải sao?”
Dương Tiêu đã điều tra rất rõ, từ miệng của mấy đối tác kinh doanh ở Thiên Hải mà biết được tính cách của Lâm Vũ Chân.
Loại tích cách dễ bị lợi dụng nhất như vậy, làm sao cô ta có thể buông tha được đây?
Giang Ninh quay đầu, trên mặt Lâm Vũ Chân đầy lo lắng và sốt ruột.
Cô lập tức lấy điện thoại, gọi liên tiếp cho mấy người phụ trách phân phối nhưng không ai bắt máy.
“Để tôi rời khỏi đây, bọn họ sẽ bình an vô sự.”
Dương Tiêu thở gấp, khóe miệng còn chảy máu tươi, “Nếu giữ tôi lại thì cả đời này, người phụ nữ của anh sẽ gặp ác mộng vào mỗi tối, vì mấy người đó chính là do cô ta hại chết!”
Âm hiểm, ác độc, tâm cơ sâu, Dương Tiêu này mạnh hơn Dương La Lâm rất nhiều.
Nếu nhà họ Dương để cô ta làm người thừa kế, sợ là thực lực sẽ trực tiếp tăng lên một bậc.
“Giang Ninh” Lâm Vũ Chân kéo tay của Giang Ninh, “Mấy cộng sự đó.
Cô không thể trơ mắt nhìn họ chết đượ!
c Lại còn vì cô mà chết.
Giang Ninh nhìn Dương Tiêu, biết Dương Tiêu đã chuẩn bị hết cả rồi, nếu cô ta không đạt được mục tiêu thì sẽ có đường lui an toàn cho mình, thật sự quá gian xảo, cho đến bây giờ thì đây được tính là người duy nhất có não mà hắn gặp qua.
Còn là một bà điên nữa chứ.
“Thế nào?”
Dương Tiêu như cười như không, trên mặt đầy máu nhìn cực kỳ hung dữ, khiến người khác sợ hãi, “Muốn giết tôi thì cứ việc ra tay đi”
Cô ta không sợ chết chút nào!
“Lão Triệu!”
Giang Ninh kêu một tiếng, quản gia Triệu lập tức mang theo mấy người xông ra.
“Đưa cô ta đến đường biên giới, dùng để đổi lấy mấy người kia, thiếu một người thì giữ mạng cô ta lại tỉnh thành!”
“Vâng!”
Dương Tiêu cười, cười đắc ý.
Cô ta không thể giết Giang Ninh càng không thể giết Lâm Vũ Chân, nhưng cô ta vẫn cười vì cô ta cảm thấy bản thân tháng rồi.
Nhìn bộ dạng lương thiện đó của Lâm Vũ Chân, cô ta thật sự rất muốn cười.
“Trên đời này, ai cũng sống vì bản thân mình, lương thiện? Chính là trò đùa đấy, hiểu không hả?”
Cô ta nhìn Lâm Vũ Chân một cái, cười lớn rời đi, cực kỳ huênh hoang!
Lúc này, bên Hoàng Ngọc Minh chiến đấu ngày càng kịch liệt!
Mười người vây đánh hai người, đấm nào cũng mạnh mẽ hung ác đến cực điểm.
Ẩm!
Anh Cẩu đang hung hăng đấu với một người trong đó, hai người đồng thời lùi về sau, hai bên mỗi người đứng một bên, ai cũng không làm gì được ai.
Nhưng Hoàng Ngọc Minh nhìn ra được, đối phương chưa dùng hết sứ!
c Điện thoại của một người trong đó vang lên, hắn lấy ra nhìn tin nhắn một cái, mắt khẽ híp lại: “Hôm nay không giết tụi bay! Lần sau, tao muốn tất cả tụi bay đều phải