“Anh bạn, có thể uống một ly không?”
Dương La Lâm cười nói, trên mặt ấm áp như gió xuân, thoạt nhìn vô cùng ôn hoà.
Giang Ninh liếc nhìn anh ta: “Tôi phải lái xe, không thể uống rượu”
Quả nhiên là tài xết Trong lòng Dương La Lâm càng thêm chắc chắn.
“Vậy cũng được, af toàn của tổng giám đốc Lâm quân trọng hơn”
Dương La Lâm nói: “Vừa rồi tài xế của tôi với anh có chút hiểu nhầm, tôi thay anh ta xin lôi anh, mong anh đừng để trong lòng.”
Giang Ninh híp mắt lại, người này tới xin lỗi mình à?
Hắn nhìn chằm chằm vào Dương La Lâm, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu tất cả, thấy rõ suy nghĩ ở sâu trong lòng anh ta.
Với chút đạo hạnh như vậy còn muốn giấu được mình sao?
“Đây là danh thiếp của tôi, về sau có chuyện gì cần tôi thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.
Dương La Lâm lấy danh thiếp ra và đưa cho Giang Ninh, nhưng anh ta chỉ đưa tới bằng một tay, không nhìn ra có gì khách sáo.
“Anh bạn, có thể uống một ly không?”
Dương La Lâm cười nói, trên mặt ấm áp như gió xuân, thoạt nhìn vô cùng ôn hoà.
Giang Ninh liếc nhìn anh ta: “Tôi phải lái xe, không thể uống rượu”
Quả nhiên là tài xết Than tng Pưo Lâm nen ô “Vậy cũng được, añ toàn của tổng giám đốc Lâm quân trọng hơn.”
Dương La Lâm nói: “Vừa rồi tài xế của tôi với anh có chút hiểu nhầm, tôi thay anh ta xin lỗi anh, mong anh đừng để trong lòng”
Giang Ninh híp mắt lại, người này tới xin lỗi mình à?
Hắn nhìn chăm chằm vào Dương La Lâm, đôi mắt kia dường như có thể nhìn thấu tất cả, thấy rõ suy nghĩ ở sâu trong lòng anh ta.
Với chút đạo hạnh như vậy còn muốn giấu được mình sao?
“Đây là danh thiếp của tôi, về sau có chuyện gì cần tôi thì cứ trực tiếp gọi điện thoại cho tôi.
Dương La Lâm lấy danh thiếp ra và đưa cho Giang Ninh, nhưng anh ta chỉ đưa tới bằng một tay, không nhìn ra có gì khách sáo.
Giang Ninh gật đầu.
“Cậu Dương tuấn tú lịch sự, xem ra là cảm thấy hứng thú đối với tổng giám đốc Lâm sao?”
Hắn hỏi thẳng.
Mắt Dương La Lâm híp lại, trong lòng thầm nghĩ, xem ra †ài xế này có chút năng lực quan sát.
Nhưng anh ta không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ mỉm cười.
“Tổng giám đốc Lâm là một cô gái cực kỳ xuất sắc, ánh mắt cũng rất cao, cô ấy thật sự coi thường những gã đàn ông bình thường.”
Giang Ninh thở dài: “Cho dù là cậu Dương đây, sợ rằng ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất cũng không đạt được đâu.”
Nghe hắn nói thế, Dương La Lâm khẽ nhíu mày. Giang Ninh nói vậy là có ý gì?
Mình thậm chí còn không đạt nổi tiêu chuẩn thấp nhất à?
“Ha ha, theo đuổi con gái là chuyện rất đáng nghiên cứu: Giang Ninh không để ý tới vẻ mặt của Dương La Lâm, nói tiếp: “Nếu cậu Dương muốn học, tôi thật ra có thể dạy cậu.”
Dương La Lâm cười lạnh một tiếng: “Anh dạy tôi à?”
Thân là tài xế của Lâm Vũ Chân quả thật sẽ càng hiểu rõ Lâm Vũ Chân hơn, nhưng Dương La Lâm anh ta muốn chiếm được một cô gái, còn cần người khác dạy nữa sao?
Đúng là nực cười!
“Không tin à?”
Giang Ninh cười nhạt, hắn vừa dứt lời, âm nhạc trong hội trường đã đổi lại thành bản nhạc nhảy, nhanh chóng có người bắt cặp rồi tiến vào sàn nhảy.
“Nếu cậu Dương không tin, có thể thử mời tổng giám đốc Lâm khiêu vũ, cậu xem thử cô ấy có đồng ý không”
Vẻ mặt hắn tùy ý nói: “Nếu cậu có thể thành công, tôi sẽ ăn hết số bánh ngọt này”
Dương La Lâm nhướng mày. Anh ta xem thường chuyện đánh cược với Giang Ninh, nhưng Giang Ninh nói lời này đã kích thích anh ta.
Vừa rồi Lâm Vũ Chân đã từ chối rượu do mình đưa tới, bây giờ còn tính từ chối mình mời cô ta khiêu vũ à?
Không thể như vậy được!
Đổi lại là ai khác, đều không có cách nào từ chối được, càng không cần phải nói, anh ta còn là cậu cả nhà họ.
Dương, người thừa kế tương lai của tập đoàn Dương thị!
“Nếu cậu thua, vậy số bánh ngọt này”
Giang Ninh cầm một đĩa lớn chất đầy bánh ngọt với đủ màu sắc khác nhau: “Cậu phải ăn hết tất cả đấy!”