Đám người bắt đầu bỏ đá xuống giếng.
Giang Ninh nhìn họ, vẻ mặt khinh thường, con sâu cái kiến này hắn chả thèm quan tâm.
Nhưng nếu đã đến Thiên Hải rồi, không lột một lớp da,vậy thì phá vỡ mất uy nghiêm của vùng đất cấm Đông Hải.
“A Cẩu!”
“Dại”
Đám Anh Cẩu đồng thanh đáp.
“Đánh gẫy mỗi người một chân một để cảnh cáo.”
“Vâng”
Đám Anh Cẩu đáp tiếng.
Nghe được chỉ là đánh gẫy một chân, lại không yêu cầu bọn họ xưng tên, đám người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, liên tục cúi đầu cảm ơn.
“Cảm ơn anh Giang! Cảm ơn anh Giang!”
“Anh Giang đại nhân đại lượng, cảm ơn! Cảm ơn!”
Bị người ta đánh gãy một chân còn phải nói câu cảm ơn, những người đứng vây quanh cả đời này chưa từng gặp cảnh tượng nào như vậy.
Giang Ninh không nói thêm gì nữa, quay người rời đi.
Trên đảo chỉ còn lại thi thể của Diệp Hoả Tâm, còn có một đám quần chúng đang chấn động tột cùng, cùng một đám người đang xếp hàng đợi bọn Anh Cẩu đánh gãy một chân…
Tin tức Diệp Tâm Hoả bị Giang Ninh giết được truyền đi nhanh chóng.
Uy danh của vùng đất cấm Đông Hải lại một lần nữa khiến người ta kinh sợ.
Ở tỉnh thành, một vài tên đang chuẩn bị hành động, vừa nhận được tin tức liền lập tức mua vé chạy trốn khỏi Thiên Hải không chút do dự.
Ai còn dám ở lại vùng đầm lầy này?
Ở lại, chỉ còn con đường chết!
Năm chữ vùng đất cấm Đông Hải chính là giẫm lên thi thể Diệp Tâm Hoả mà cất lên đầy vang dội, ai dám nghi ngờ?
Châu Hoa mạo phạm Đông Hải, biến mất trong một đêm, không tung không tích, nhà họ Lục tiến công Đông.
Hải, ba anh em đều chết dưới tay Giang Ninh, mà hiện tại Diệp Tâm Hoả, cao thủ võ đạo có tiếng ở Phương Bắc, cao thủ tiến vào cảnh giới tông sư.
Bị Giang Ninh đánh chết chỉ băng một quyền.
Đông Hải, là vùng đất cấm!
Giang Ninh, chính là vua của vùng đất cấm Đông Hải!
Phương Bắc chấn động.
Những gia tộc có ý đồ tiến vào Đông Hải, lúc này không dám mơ tưởng một chút nào.
Có người nghĩ lại còn thấy sợ, nếu như bọn họ vươn tay nhanh chút nữa thôi, chỉ e người chết chính là bọn họ.
Nhất là nhà họ La.
La Vĩnh Càn ngồi ở đại sảnh, cả người tựa như một hòn đá bất động, trầm mặc nửa tiếng đồng hồ không nói năng gì.
Lòng ông luôn phủ định, không thể nào, không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Sao Diệp Tâm Hoả có thế chết được?
Hơn nữa còn chết chỉ vì một quyền!
Tuyệt đối không có khả năng!
Giang Ninh đó lẽ nào còn khủng bố hơn Diệp Tâm Hoả!
Không thể nào mài!
“Gia chủ”
Quản gia nhà họ La chắp tay, thấy La Vĩnh Càn ngẩn ngơ hồi lâu, chỉ đành phải lên tiếng: “Tin tức được xác thực rồi, Diệp đại nhân, chết rồi: Ngón tay La Vĩnh Càn run rẩy, ngẩng phát đầu lên, há miệng định nói nhưng nhất thời lại không biết nên nói gì.
Nhà họ La của ông, lần này bị người ta nhấn triệt để xuống bùn rồi.
Ông ta rất rõ, Thiên Hải, sẽ không còn có bất cứ quan hệ gì với nhà họ La nữa.
Tựa như một giấc mộng, còn chưa đến một tháng ngắn ngủi, nhà họ La tổn thất nặng nề như vậy.
Hiện giờ ngay cả Diệp tâm Hoả cũng chết rồi thì ông cạnh tranh với các gia tộc khác kiểu gì?
Ông dường như có thể hình dung ra cảnh những gia tộc khác nhân cơ hội này nuốt trọn sản nghiệp của nhà họ.
La, chèn ép nhà họ La rời khỏi Phương Bắc…
Ở một nơi tàn khốc như Phương Bắc, nhà họ La không còn chỗ dung thân.
“Thi thể Diệp đại nhân..” Quản gia hỏi: “Nên đem về thế nào?”
La Vĩnh Càn đã không còn sức để nói chuyện, khuôn mặt trắng bệch không có tí huyết sắc, chỉ xua xua tay bảo quản gia tự mình xử lý, cả người ông vô lực, tựa như bị rút sạch linh hồn.
“Sao lại như vậy… sao lại như vậy chứ”
Ông nghĩ không ra, lại càng không thể chấp nhận.
Một quyền này của Giang Ninh đánh chết Diệp Tâm Hoả, tựa như đang nghiền nhà họ La nát vụn…