Lời của Giang Ninh bá đạo đến không tưởng.
Lâm Vũ Chân hơi ngẩn ra, nghe được ý trong lời nói của hắn, mắt đỏ lên: “Anh vẫn định đồng ý đúng không?”
Cô mím môi, lần đầu tiên sợ hãi như vậy.
“Tin anh”
Hắn có thể cảm nhận được, Lâm Vũ Chân quan tâm hắn, để ý hắn, lo lắng cho hắn.
Giang Nếu như không phải là bị ép buộc, hắn cũng chả thèm để ý đến sự khiêu khích của Diệp Tâm Hoả.
Nhưng lần này, hắn nhất định phải tiếp nhận, mà không chỉ như vậy, hắn phải mượn cơ hội này, để lập lại uy danh của vùng đất cấm Đông Hải.
Lâm Vũ Chân lắng lặng nhìn Giang Ninh, hồi lâu không nói gì.
Cuối cùng cô vẫn gật đầu.
Cô đã thấy Giang Ninh mạnh cỡ nào, biết được Giang Ninh chưa từng làm những chuyện hắn không nắm rõ.
Dù lo lắng nhưng cô cũng phải tin tưởng vào Giang Ninh, không phải sao?
“Em nghĩ rồi”
Giọng Lâm Vũ Chân hơi nhỏ, khàn khàn nhưng lại đầy kiên định.
“Nghĩ gì?”
“Sao này ở nhà em gọi anh là chồng”
Lâm Vũ Chân nghiêm túc bảo.
Tất cả mọi người đều cho rằng Giang Ninh chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí còn phải nắm chặt thời gian chạy trốn khỏi Đông Hải.
Dẫu sao, so với Diệp Tâm Hoả, Giang Ninh không có danh tiếng đáng kể nào, rõ ràng là không phải đối thủ của Diệp Tâm Hoả.
Giang Ninh dám đồng ý, vậy thì chính là tự đâm đầu vào chỗ chết!
Nhưng Giang Ninh đã đồng ý rồi.
Tin tức này như một quả bom oanh tạc, chấn động một vùng.
“Giang Ninh nhận thư khiêu chiến rồi? Thằng đó không sợ chết à!”
“Hắn tự đâm đầu vào chỗ chết, đúng là thứ không biết tự lượng sức mình”
“Đó là Diệp Tâm Hoả, lẽ nào hắn cảm thấy mình còn lợi hại hơn cả Tàn Kiếm?”
“Chết chắc, Giang Ninh chết chắc, ha ha haI”
Trong thời gian ngắn ngủi, dường như tất cả mọi người đều phán đoán Giang Ninh chết là chắc.
Cũng có người hiểu rõ, Giang Ninh không thể không đồng ý, nếu như hắn không nhận lời, vậy tên tuổi của vùng đất cấm Đông Hải sẽ nát vụn.
Đừng nói đến chuyện hắn còn muốn thâu tóm tỉnh thành Thiên Hải, có thể giữ được Đông Hải hay không cũng khó nói kìa.
Giang Ninh nhất định phải nhận, cho dù là chết, hắn cũng phải đồng ý.
Nhưng kết quả đã định trước rồi, Giang Ninh sẽ chết trong tay Diệp Tâm Hoả.
Người Phương Bắc hóng chuyện vui ngày một nhiều, người lặng lẽ bắt đầu bố trí hành động cũng tăng lên đáng kể.
Giang Ninh mà chết thì thế giới ngầm ở Thiên Hải sẽ lại trở thành vật không chủ lần nữa.
Nhà họ La muốn thâu tóm lấy cả tỉnh thành Thiên Hải đã không dễ như vậy nữa, bởi vì miếng bánh lớn này đương nhiên phải chia ra.
Nuốt trọn một mình chẳng phải là một hành vi khôn ngoan.
Bầu không khí căng thẳng bỗng chốc dâng lên.
Diệp Tâm Hoả nhận được tin tức Giang Ninh đồng ý, chỉ cười lạnh, khinh thường nói một câu, mười ngày sau, lấy cái mạng của hắn.
Mà lúc này ở Đông Hải.
Ngoài Lâm Vũ Chân ra thì không có ai là lo lắng cả.
Đám người Anh Cẩu bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn, tựa như chả có gì thay đổi, mọi chuyện vẫn hết sức bình thường.
Ngay cả Chương Trình cũng bắt đầu lo lắng, dẫu sao người khiêu chiến cũng là Diệp Tâm Hoả đó!
Là cao thủ đáng sợ đã giết chết Tàn Kiếm.
“Anh Cẩu, cậu Giang thật sự chấp nhận khiêu chiến rồi sao?”
Chương Trình không nhịn được mà hỏi Anh Cẩu, vẻ mặt đầy vẻ lo lắng: “Có phải hơi kích động quá không?”
“Kích động?”
Anh Cẩu trợn mắt: “Giết lão đó thì có gì mà kích với chả động”
“Đó là Diệp Tâm Hoả mà”
“Diệp Tâm Hoả?”
Mắt Anh Cẩu trợn càng to: “Rất lợi hại sao?”
Chương Trình không biết nên nói gì nữa, hầu kết hơi động, chỉ có thể gật đầu.
“Có lợi hại đi nữa thì có thể so với đại ca tao được hay sao? Hừ, tự mình tìm chết, đại ca không thành toàn cho lão, chẳng phải là không nể mặt lắm sao”
Anh Cẩu chả để ý chút nào, dẫn theo người khác tiếp tục huấn luyện.
Gã không quan tâm những thứ này, gã chỉ biết trên thế giới này chả có ai mạnh hơn Giang Ninh, gã cũng biết, trách nhiệm của bản thân không bao gồm đi quan tâm những chuyện vô bổ thế này.
Trách nhiệm của bọn họ là không ngừng trở lên lớn mạnh, có thể có tư cách đi theo Giang Ninh, bảo vệ thành phố Đông Hải.
Mười ngày sau là ngày quyết chiến.