Thấy Chương Trình đưa thuốc lá qua, anh Cẩu theo bản năng đứng dịch ra hai bước, tránh bị mùi khói thuốc ám Vào trên người.
“Xin lỗi, xin lỗi”
Chương Trình vội vàng cất thuốc lá đi: “Anh Cẩu, tôi muốn nhờ anh chỉ bảo một chuyện được không?”
Anh Cẩu không thích dây dưa.
“Cậu Giang nói muốn chia một phần bánh ga-tô của cậu ấy cho tôi, lời này… là có ý gì vậy?”
Chương Trình không dám không khách sáo. Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy thực lực của anh Cẩu. Càng chưa nói bây giờ anh Cẩu là người luôn đi theo bên cạnh Giang Ninh, điều đó đủ để thấy được địa vị của anh ta.
“Tôi làm sao biết được!”
Anh Cẩu trừng mắt: “Loại chuyện phải động não như vậy, anh đừng hỏi tôi được không”
Chương Trình ngẩn người, lập tức không dám hỏi nữa.
Tính tình nóng nảy này thật sự dọa người!
Bọn họ đang nói chuyện thì Giang Ninh dắt tay Lâm Vũ Chân đi ra. Chương Trình lập tức đứng thẳng, không dám có chút bất kính nào.
“Đại ca, để em đi đánh xe ra”
Anh Cẩu kêu lên một tiếng, đi thẳng qua mở cửa xe.
“Cậu Giang, chị dâu.”
Chương Trình cung kính nói.Giang Ninh không để ý tới chuyện xưng hô. Nhưng thoạt nhìn Chương Trình gần bốn mươi tuổi còn gọi mình chị dâu, khiến Lâm Vũ Chân có chút buồn cười.
“Trong vòng hai ngày, xử lý hết tất cả sản nghiệp của anh ở tỉnh, sau đó dẫn người của anh tới Đông Hải, A Cẩu sẽ thu xếp cho các anh”
Giang Ninh nói xong liền im lặng, dẫn theo Lâm Vũ Chân lên xe rời đi.
Chương Trình hít sâu một hơi. Đây chính là đáp án.
Hắn không dám do dự cũng không dám cò kè mặc cả.
Trong hai ngày, Chương Trình lại xử lý hết tất cả sản nghiệp của mình ở tỉnh, không để ý xem có thiệt hay không. Sau khi xử lý xong, phần nên chia cho anh em phía dưới đều đã chia, người muốn rời đi cũng đã đi. Sau đó hẳn dẫn theo Cao Phi và đám đàn em vẫn khăng khăng một mực đi theo mình tới Đông Hải.
Hắn liên lạc với anh Cẩu, anh Cẩu đã có thu xếp, trực.
tiếp dẫn theo đám người Chương Trình đi tới chợ Nam Phổ ở phía nam thành phố.
“Nhiệm vụ của các anh là duy trì trật tự của chợ bên này”
Anh Cẩu nghiêm túc nói: “Phải làm cho người buôn bán nhỏ kinh doanh một cách văn minh, giá cả phải rõ ràng, công bằng, không được lừa gạt người mua.”
“Mặt khác, các người không thể ra tay đánh người, phải lấy đức thu phục người”
Khóe miệng Chương Trình giật giật.
Bảo bọn họ tới trông coi chợ là quyết định của Giang.
Ninh, có lẽ là thử thách đối với bọn họ, hắn không dám nói gì. Nhưng không thể ra tay, phải lấy đức thu phục: người, vậy bọn họ còn tính là xã hội đen nữa sao?
Càng không cần phải nói, ngày đó hắn đã nhìn thấy lò sát sinh tàn bạo kia. Đó còn không phải là do đám người anh Cẩu một tay tạo ra à? Kết quả người trước mắt nói với hắn là phải lấy đức thu phục người?
“Hiểu rõ chưa?”
Thấy mấy người Chương Trình đờ người ra, anh Cẩu nhướng mày.
“Hiểu rồi, hiểu rồi.”
Bây giờ Chương Trình làm gì còn có chút dáng vẻ của đại ca, chỉ đành phải gật đầu.
Anh Cẩu rời đi, mấy người lại bắt đầu đi kiểm tra. Bọn họ phát hiện trật tự của chợ này thật ra rất tốt, căn bản không có rối loạn gì như bọn họ đã tưởng.
Công việc rất nhẹ nhàng, nhưng khó tránh khỏi không phù hợp với thân phận của bọn họ.
“Đại ca, chuyện này là sao chứ?”
“Đúng vậy, trước đây chúng ta trông bãi, có ai không phải một ngày có mấy trăm nghìn tới một triệu nhét túi, chợ này…”
“Cảm giác chúng ta như chó trông cửa vậy!”
Mấy người đàn em có chút bất mãn, lại càng không phục, cảm thấy Chương Trình lựa chọn tới Đông Hải là quyết định sai lầm.
Những người khác ở lại tỉnh mới thật sự là chuyện tốt. Ở lại địa bàn của mình, làm gì cũng quen thuộc, đi lại cao hơn, làm sao giống như bây giờ? Thế chứ?
Chương Trình không nói gì, trong lòng hắn cũng cảm thấy Giang Ninh đang cố ý sỉ nhục mình.
“Đại ca! Xảy ra chuyện rồi!”
Đột nhiên, sắc mặt Cao Phi trắng bệch chạy tới, dù ngã hai lần cũng không để ý lau rau nát dính trên tay: “Xảy ra chuyện rồi!”
Chương Trình lập tức biến sắc: “Xảy ra chuyện gì?”
“Lâm Hải đột nhiên xuất hiện hai cao thủ dẫn theo người xông về phía tỉnh Thiên Hải, gió tanh mưa máu rồi! Mấy lão đại ở lại đã chết mất hai người, vô cùng thê thảm!”
Âm ầm…
Dường như có một tiếng sấm sét đánh mạnh xuống trên đầu Chương Trình, hắn chợt giật mình hiểu rõ vì sao.
ngày đó ông Phó nói với hắn là hắn nên cảm ơn Giang Ninh.