Con dao không khống chế:
Ở sơn trang bên ngoài tỉnh Thiên Hải, trên bàn trà để một cái đầu người, đó chính là đầu của Lục Thiên!
Ông Phó liếc nhìn, không hề để ý tới máu chảy đầy trên bàn trà, thản nhiên nói: “Cậu đã bị loại.”
“Cậu biết tại sao mình bị loại không?”
Ông ta lại nói chuyện giống như với người sống, dường như Lục Thiên căn bản còn chưa chết: “Cậu quá liều lĩnh”
“Có thể chịu được mấy chục năm, chịu thêm mấy năm nữa không được sao? Ôi, chúng ta đều bán mạng cho người khác. Cậu thật sự lấy mạng ra bán rồi.”
Ông Phó phất tay một cái, Tàn Kiếm cầm đầu của Lục Thiên mang đi.
Trên bàn trà vẫn còn dính máu, nhưng ông Phó không hề để ý tới, tiếp tục thản nhiên pha trà.
Chỉ là vẻ mặt của ông ta có chút nghiêm trọng, hình như: đang suy ngẫm vấn đề gì đó.
Ông ta đã đoán được kết quả này, nhưng cách xảy ra kết quả này lại là điều ông ta căn bản không thể tưởng tượng được.
Quá mạnh mẽ.
Lúc này, trong lòng ông Phó chỉ có một ý nghĩ như vậy.
Giang Ninh má manh mẽ!
Mạnh đến mức đáng sợ!
Làm người ta sợ hãi!
Thế lực nhà họ Lục ở Lâm Hải là vô địch, cho dù bên cạnh mình có Tàn Kiếm, cũng chỉ có thể bảo đảm hai bên bình an vô sự.
Nhưng bọn họ càng lúc càng lớn tuổi, qua mấy năm nữa, chắc chắn không phải là đối thủ của Lục Thiên, đến lúc đó giới xã hội đen tỉnh Thiên Hải cũng tự nhiên phải chắp tay nhường lại cho người.
Nhưng bây giờ, Lục Thiên chết, đám đàn em của ông ta không còn ai có thể sống sót.
Tất cả đều vì một Giang Ninh!
Giang Ninh mới xuất hiện trong thời gian ngắn ngủi chưa tới ba tháng, trông hoàn toàn vô hại.
“Mượn được con dao tốt, chỉ tiếc là không có cách nào khống chế được con dao đó.”
Ông Phó hơi đau đầu.
Giang Ninh giữ lại Lục Thiên không giết, ông ta hiểu, đây là câu trả lời của Giang Ninh sau khi bước vào ván cờ.
Hán bày tỏ sự chân thành, vậy mình thì sao?
“Mọi người đều nói tôi là cáo già, cậu là con cáo nhỏ đấy”
Ông Phó cười, trên mặt không có thù hận, không có thâm hiểm, có chỉ là sự thưởng thức và kính nể.
Tàn Kiếm trở về, khí thế sát phạt trên người vẫn khủng khiếp, người bình thường thậm chí còn chẳng dám lại gần.
“Tiếp theo có tính toán gì không?”
Giọng nói của hắn ta vẫn luôn rất lãnh đạm.
“Quay về tỉnh”
Ông Phó nói.
Tàn Kiếm im lặng một lát: “Phía bắc bên kia đã có phần mất kiên nhẫn rồi.”
Ông Phó cười lạnh.
Phía bắc bên kia đã bao giờ kiên nhãn đâu?
Nhiều năm như vậy, mình chịu mệt nhọc vì kiếm bao.
nhiêu tiền cho bọn họ như vậy, nhưng kết quả thì sao?
Bọn họ đối xử với mình thế nào? Bọn họ thật sự cho rằng mình không biết à?
Bây giờ ông ta còn chưa hoàn toàn già, còn có thể làm được vài chuyện, lại có giá trị lợi dụng. Nhưng lần này Lục Thiên tới tấn công, quả thật làm cho ông Phó phải chịu áp lực không nhỏ, thậm chí làm cho phía bắc bên kia cực kỳ bất mãn.
Người ta là nhân vật phía trên, không quan tâm tới thắng hay thua mà càng coi trọng mặt mũi hơn. Ông Phó lùi một bước chính là làm mất mặt bọn họ, tất nhiên khiến cho bọn họ rất bất mãn.
Nếu không phải có dính dáng ích lợi rất lớn, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép ông Phó tùy ý làm bậy như vậy.
Nhưng qua mấy năm nữa thì sao?
Chờ ông Phó già rồi, khi đó ông ta chính là một con hổ không còn răng, ngay cả tư cách trông cửa cho người ta cũng không có!
“Đây có lẽ là một cơ hội.”
Ông Phó im lặng một lát rồi nghiêm túc nhìn Tàn Kiếm nói: “Cậu đi theo ơn hai mươi năm, cái gì cần trả cũng đã trả hết rồi. Nếu có thể đi, cậu hay đi đi”
Tàn Kiếm lắc đầu, không nói.
“Người giống như tôi sẽ không thể chết già được đâu.”
Trên mặt ông Phó tươi cười thản nhiên, không nhìn ra được chút sợ hãi nào: “Sống làm chó cho người ta trông thì phong quang đấy, nhưng phía sau có bao nhiêu chua xót, ấm lạnh chỉ mình mình biết.”
“Cậu vốn không nên dính dáng vào”
“Nhưng tôi đã bị kéo vào rồi”
Giọng điệu Tàn Kiếm rất kiên định.