Lục Thiên chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Giang Ninh quá ngang ngược!
Quá cưồng vọng!
Ngay cả nhân vật lớn phía sau mình mà hắn cũng không quan tâm à?
Phía sau vẫn không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết. Ba trăm người, bây giờ sợ rằng không còn tới một trăm người có thể đứng nổi. Lúc này mới bao lâu chứ?
Lục Thiên thật sự sợ rồi.
Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Đông Hải, chỉ cảm thấy đó là một vòng xoáy màu đen, là một cái hố đen!
Bất kỳ kẻ nào bước vào trong đều sẽ thịt nát xương tan!
“A… AI”
Lục Thiên dường như đã phát điên rồi, ông ta kêu to rồi hoảng loạn chạy trốn, thậm chí không để ý tới thi thể của Huyết Long và Băng Long, thậm chí không để ý tới thi thể của Lục Tầm con trai mình vẫn ở trên xe.
Ông ta leo xuống khỏi đường cái, trên người đầy bụi bặm chật vật chạy trốn…
Giang Ninh lại không định đuổi theo.
Con kiến hôi này không xứng để hẳn đuổi theo.
“Ông Phó, món quà này đủ thành ý chứ?”
Giang Ninh ngồi trở lại trên ghế, sắc mặt bình tĩnh giống như mình chỉ vừa mới giết hai con kiến, không thể khiến cho hắn có chút xúc động nào.
Mà bên phía anh Cẩu đã đánh rất phấn khích!
Hơn ba trăm người thấy Huyết Long và Băng Long chết thảm, Lục Thiên hoảng hốt bỏ chạy, còn ai kiên trì được nữa. Ai cũng đã bị dọa cho mất hồn.
Bọn họ liều mạng bỏ chạy cũng không quay đầu lại, giày rơi cũng không dám nhặt, chỉ kêu to và chạy trốn, chỉ muốn rời xa Đông Hải một chút.
Cả đời này bọn họ cũng không muốn tới gần Đông Hải nữa, không muốn nghe lại hai chữ Đông Hải nữa…
Mùi máu nồng nặc, cho dù có gió thổi cũng không thể bớt đi được.
Đám người anh Cẩu đều thở hổn hển, cơ thể run rẩy, nhưng không phải vì sợ hãi mà là vì… Phấn khích!
Bọn họ không ngờ mình có thể trở nên mạnh như vậy!
Bọn họ càng không ngờ Giang Ninh mạnh đến mức đó!
Đây chính là một người đàn ông giống như thần đấy!
Cấm địa Đông Hải!
Ở trong lòng của bọn họ, bây giờ bốn chữ này đã ăn sâu bén rễ rồi.
Đông Hải chính là cấm địa, là cấm địa do Giang Ninh tạo ra, cũng là cấm địa được bọn họ bảo vệ.
Bất kỳ người nào dám tới đây gây chuyện, bất kể là ai cũng chắc chắn phải chết!
“Xóa bỏ dấu vết, đi.”
Điều nên dạy, Giang Ninh đều đã dạy, trận chiến này, hán vẫn tính là thỏa mãn về biểu hiện của đám người anh cẩu.
Giang Ninh dẫn theo đám người anh Cẩu rời đi, mười mấy chiếc xe từ Lâm Hải tới vã còn ở đây, chỉ là không còn ai có thể đứng.
Mùi máu nồng nặc làm người ta ngửi qua cũng thấy buồn nôn.
Lúc đó, trên đường cái, Chương Trình đang chạy tới.
“Nhanh lên! Lại lái nhanh lên một chút!”
Hắn hô to: “Cho dù có chết, chúng ta cũng phải liều mạng với những tên khốn kiếp Lục Thiên kia, giết một người là đủ, giết hai người là kiếm lời rồi… AI”
Hán còn chưa nói xong thì chiếc ô tô chợt tháng gấp!
Chương Trình đập đầu vào cửa xe, trán sưng vù lên.
“Đại… đại ca…”
Cao Phi đang ngồi chỗ ghế lái, giọng nói cũng run rẩy, hai tay nắm chặt lấy vô lăng. Hắn ta cảm giác sau lưng ớn lạnh!
Vẫn là ở nơi đó!
Là nơi lần trước bọn họ bị Giang Ninh ngắm bắn!
Nhưng bây giờ, kẻ bị mai phục chính là đám người Lục Thiên!
“Cái gì…
Chương Trình thò đầu ra, từ trên cửa sổ nhìn sang, toàn thân lập tức tê dại.
Hơn mười chiếc xe với biển kiểm soát Lâm Hải vẫn đỗ ở bên đường, mà ở bên cạnh những chiếc xe kia…
“Ọe…
Chương Trình vừa mở cửa xe thì một mùi máu nồng nặc đã phả tới trước mặt. Hắn không nhịn được, mở miệng liền nôn ra ngoài.
Đám người Cao Phi xuống xe cũng vậy, mỗi người đều cảm giác dạ dày cuộn lên.
Mười mấy người quỳ trên mặt đất nôn mửa một lúc lâu mới cố gáng bò lại trong xe, đóng chặt cửa kính xe. Sác mặt ai nấy đều trắng bệch, không kiểm soát được cơ thể của mình, run lẩy bẩy.